Chào Em Nhà Nghiên Cứu!

Chương 30: Lưu Viễn





“Chủ tịnh Lưu đề nghị đầu tư mà chú đưa ra cháu xin được từ chối” Trần Tuấn nhìn người đàn ông lão làng trước mặt không chút yếu thế, thắng thắn từ chối lời mời đầu tư của ông ta.
Ai cũng biết chủ tịch Lưu Viễn là một lão cáo già, trước nay đều thích nhắm vào những công ty có tiềm năng lấy cớ đầu tư rồi từng bước nuốt lấy công ty của họ.
Lần này ông ta liên lạc với Trần Tuấn, anh đã phần nào đón được ý định của lão nhưng vẫn lịch sự đến gặp mặt để xem lão định diễn trò gì.
“Giám đốc Trần, cháu là người trẻ tuổi có lẽ chưa hiểu hết sự khốc liệt của thị trường.
Tuy nói tập đoàn AJ của cháu khá có tiếng nhưng nếu đứng trước một cơn sóng kinh tế chưa chắc đã chống đỡ nổi” Lưu Viễn cầm ly rượu vang nhẹ nhàng lắc sau đó đưa lên mũi tao nhã thưởng thức hương thơm của nó.
Ông ta đã nghe nhiều về Trần Tuấn, cậu ta một tay gây dựng sự nghiệp chỉ trong ba năm đã đưa tập đoàn của mình phát triển lớn mạnh nên ông ta thấy đặc biệt hứng thú, liệu một người mới bước vào thương trường như cậu ta có thể cứng đến mức nào, có thật sự có đúng như lời đồn là “nhân tài giới kinh doanh” hay không.
“Chủ tịch Lưu chú đã ở trong thương trường nhiều năm tất nhiên là có nhiều kinh nghiệm hơn lớp trẻ bọn cháu.
Nhưng cháu muốn được tự mình thử sức.

Dù sao cũng rất cảm ơn chú đã cân nhắc đến công ty cháu” Trần Tuấn khách sáo cùng ông ta cụng ly.
“Cháu đúng là tuổi trẻ tài cao, rất có chí cầu tiến” Lưu Viễn ngoài mặt tán thưởng nhưng trong bụng đang âm thầm tính toán.
Tập đoàn Viễn Dương
Lưu Viễn tức giận đập mạnh đống tài liệu lên bàn, một tên nhóc vắt mũi chưa sạch lại dám ra mặt từ chối ông ta.
Nghĩ nghĩ rồi phân phó cho thư ký làm gì đó.
Sau khi mọi việc đã được dàn xếp ổn thỏa trên môi lộ ra nụ cười đắc chí.
“Để tôi xem thử tên nhóc đó làm sao đối mặt với sóng gió lần này”
“Chủ tịch yên tâm, lần này tập đoàn AJ rồi sẽ lại vào tay ngài thôi” Thư ký nở nụ cười lấy lòng lên tiếng, dáng vẻ chẳng khác nào một chú cún đang nịnh chủ.
Ông ta có vẻ khá hài lòng với lời nịnh nọt của thư ký, tâm trạng bỗng tốt hơn hẳn.
Tại bệnh viện Hạ Du Nhiên một bên gọt táo, còn Linh Lung thì xếp gọn đống quần áo cho Hân Dinh.
“Khi nào cậu được xuất viện” Linh Lung bỏ nốt chiếc áo vào túi hỏi.
“Bác sĩ bảo sáng mai là có thể xuất viện rồi” Hân Dinh nhận lấy miếng táo Hạ Du Nhiên đưa lên tiếng “Du Nhiên mình không muốn về ký túc xá, mình định sẽ chuyển về căn nhà lúc trước ở cùng với em họ”
“Vậy cũng được, sáng mai mình và Linh Lung sẽ ghé qua giúp cậu thu dọn hành lý” Hạ Du Nhiên bẹo bẹo mặt Hân Dinh, gương mặt từng bào bĩnh hồng hào hiện tại gầy đến mức chẳng có chút khí sắc, khóe mắt cay cay “Cậu phải nhanh khỏe lại đó, mọi chuyện đã qua rồi”
“Mình biết rồi” Hân Dinh giọng nghẹn ngào.
Dù đứa bé xuất hiện lúc cô chưa thật sự sẵn sàng nhưng cô đã quyết định giữ lại nó.

Vào lúc cô mong chờ vào tương lai thì ông trời lại tàn nhẫn mang con cô đi mất.
“Không sao cậu vẫn còn có bọn mình mà” Linh Lung ôm cô vào lòng, xoa nhẹ lên lưng cô an ủi.
“Đúng vậy” Hạ Du Nhiên cũng tiến đến đem cả hai người họ ôm vào lòng.
Sáng hôm sau Hạ Du Nhiên và Linh Lung đến bệnh viện từ sớm sau khi làm xong thủ tục xuất viện thì đưa cô ấy trở về ký túc thu dọn một số đồ dùng cần thiết.
“Alo” Hạ Du Nhiên vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì nhận được một cuộc gọi.
“Du Nhiên em nhanh trở lại công ty đi có chuyện rồi”
Trong phòng họp các cán bộ cao cấp của công ty vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Trần Tuấn lúc này đang xem tài liệu.
“Giám đốc hiện tại sản phẩm mà chúng ta bán ra đều đã bị trả lại.
Theo như bên kinh doanh báo cáo thì nguyên nhân là do sau khi sử dụng thì cá họ nuôi đều chết đồng loạt” Bộ phận kinh doanh báo cáo.
Trên màn hình những số liệu được đưa ra, Hạ Du Nhiên tiếp lời.
“Chúng tôi đã đem sản phẩm có vấn đề về phân tích thì phát hiện các tiêu chuẩn về độ ẩm không được đảm bảo, khiến sản phẩm phản ứng tạo nên khí độc nó là nguyên nhân khiến cho cá sau khi ăn vào có hiện tượng lờ đờ xuất huyết”
Trần Tuấn nhìn vào sản phẩm mẫu trên bàn, ánh mắt có chút suy tư.

Anh tin chắc sản phẩm của công ty nhất định không có vấn đề.
Nhưng rốt cuộc nguyên nhân này là do đâu.
“Hiện tại cứ thu hồi hết các sản phẩm lỗi ngoài thị trường, bộ phận kinh doanh hãy báo cáo lại số lượng cho tôi.
Còn bộ phận kế toán hãy tổng kết số tiền thua lỗ lần này, và vốn hiện hành gửi riêng cho tôi”
Hạ Du Nhiên nhìn Trần Tuấn sắp xếp công việc đâu vào đấy bỗng nhiên có cái nhìn khác về anh.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Du Nhiên được Trần Tuấn gọi vào văn phòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.