Chào Em Nhà Nghiên Cứu!

Chương 25: Mời Rượu





Hạ Du Nhiên đang cùng Linh Lung đi dạo phố, cả hai có vẻ đã thấm mệt nên ghé vào một quán cà phê gần đó.
“À đúng rồi, tối mai cậu có tham gia liên hoan của công ty không?” Hạ Du Nhiên ăn một miếng bánh kem rồi hỏi.
“Không được rồi, sáng mai mình phải bay về Mỹ.
Dự án bên đó xảy ra chút vấn đề cần mình đích thân về giải quyết”
Linh Lung cũng thử một miếng bánh kem, mùi vị quả thật không tệ.
Lớp kem béo ngậy, phía trên còn phủ thêm một lớp bột dâu tây thơm phức, phần bông lan bên trong bánh mềm ăn vào cho người ta cảm giác muốn ăn thêm miếng nữa.
“Vậy mình phải đi một mình rồi...haizzz...”
“Sao trông cậu chán nản thế? Nếu không thích thì đừng tham gia nữa”
“Không được, dù sao mình cùng mọi người ở phòng thí nghiệm cũng đã làm việc chung được một thời gian rồi.
Mọi người nhiệt tình lắm, nếu không đi thì rất là kỳ cục”
Hạ Du Nhiên vốn cũng không định sẽ đi, chỉ có điều giáo sư cũng đã bảo cô thay mặt ông ấy đến dự tiệc.
Cô cũng không tiện lên tiếng từ chối thế là quyết định tham gia.
Tại quán karaoke
Lúc này mọi người cũng đã chuyết choáng say, sau bữa ăn tối ở nhà hàng mọi người kéo nhau đi tăng hai, mà địa điểm được chọn là quán karaoke.

Hạ Du Nhiên lắc lư theo nhạc, mặt cô ửng đỏ có vẻ đã uống khá nhiều.
Từ trước đến nay tửu lượng của cô cũng không tệ nhưng hôm nay mọi người đều rất nhiệt tình mời rượu cô cứ một ly rồi lại một ly, rốt cuộc không nhớ rõ bản thân đã uống hết bao nhiêu.
Trần Tuấn ngồi bên cạnh nhìn cô cứ lắc lư qua lại, sợ cô không đứng vững sẽ té ngã anh không nhịn được vươn tay ra giữ lấy cô.
Một màn này vừa hay lọt vào mắt Monica, cô ta không khỏi tức giận.
Nhanh chóng ra hiệu cho người bên cạnh, anh ta hiểu ý cầm hai ly rượu đến chỗ Trần Tuấn.
“Giám đốc Trần, tôi mời anh một ly”
Trần Tuấn nhìn người nọ, anh ta là người của bộ phận kinh doanh.
Trước đây anh cũng có gặp anh ta vài lần.
Đang suy nghĩ Trần Tuấn nghe người kia tiếp tục lên tiếng.
“Giám đốc, anh nể mặt đi mà.
Nhiều người nhìn như thế anh mà không uống thì tôi ngại lắm” Anh ta nửa đùa nửa thật.
Đưa tay nhận lấy ly rượu, Trần Tuấn khách sao lên tiếng.
“Mọi người đều vì công ty mà làm việc vất vả, ly rượu này tất nhiên là tôi phải uống rồi”
Nói rồi anh uống cạn ly rượu, cảm thấy mùi vị có chút không đúng lắm.
Nhưng cũng không để trong lòng.
Monica một bên thấy Trần Tuấn uống hết ly rượu, trên môi nở nụ cười nham hiểm.
Đột nhiên người bên cạnh làm đổ ly rượu lên người cô ta, tức giận nhưng nghĩ đến việc quan trọng hơn cần làm cô ta vội vã đứng dậy vào nhà vệ sinh xử lý vết bẩn.
Trần Tuấn bên này đột nhiên cảm thấy trong người nóng bức một cách bất thường cảm giác bức rứt nhộn nhạo cứ không ngừng gia tăng.
Đặc biệt khi Hạ Du Nhiên vô tình chạm tay phải người anh.
Cảm giác mát lạnh dễ chịu khiến anh bất giác muốn cô lưu lại trên người anh lâu hơn.
Hạ Du Nhiên lúc này đã ngấm say, cô thấy trước mắt xoay xoay.
Túm lấy tay Trần Tuấn ở bên cạnh, miệng lẩm bẩm gì đó.
Nhìn thấy cảnh này, trợ lý Lâm tinh ý nói với Trần Tuấn.
“Giám đốc, để tôi gọi xe cho anh và Du Nhiên về trước”
“Được”
Trợ lý Lâm nhanh chóng gọi hai chiếc taxi, Trần Tuấn đỡ lấy Hạ Du Nhiên đang xiêu xiêu quẹo quẹo ra cổng.
Để cô lên taxi, tài xế nhìn cô ánh mắt dò xét.
Trần Tuấn nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của tài xế lại nhìn sang đồng hồ trên tay, giờ này ký túc xá cũng đã đóng cửa.
Nghĩ nghĩ Trần Tuấn cũng theo vào xe đọc một địa chỉ.
Monica từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Trần Tuấn nhưng không thấy đâu.
Quay sang hỏi người bên cạnh.
“Giám đốc đâu?”
“Hình như ban nãy cùng Du Nhiên về rồi”
Monica xách túi chạy theo ra bên ngoài, nhưng ra đến nơi thì người đã sớm đi khỏi.
Monica có chút hoảng loạn lúc nãy cô ta đã cho thêm vào rượu một số thứ giúp tăng hưng phấn, nếu chẳng may Trần Tuấn cùng Hạ Du Nhiên phát sinh chuyện gì đó thì coi như công sức cô ta công cốc.
Trên xe Hạ Du Nhiên tựa đầu vào vai anh, hơi thở của cô phả vào cổ khiến anh có cảm giác nhộn nhạo.
Quay sang nhìn mắt cô lúc này đang khép hờ, cặp mi dày và dài khẽ rung rung.
Ở khoảng cách gần anh còn cảm nhận được mùi hương nhài thoang thoảng trên người cô.
Nó khiến anh bất giác nhớ lại năm đó, mỗi lần cô đến thăm bệnh bà mình căn phòng cũng sẽ luôn thoang thoảng mùi hoa nhài.
Đột nhiên Hạ Du Nhiên mở mắt, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh.

Tóc anh ngắn ngắn, cô nghĩ thầm sao lại có người đẹp trai như thế.
Da đã trắng mũi lại còn cao, đưa tay ra chạm nhẹ lên môi anh nhưng nhanh chóng bị anh giữ chặt lại.
Trần Tuấn đối mặt với Hạ Du Nhiên, nhìn ánh mắt mơ màng của cô vừa ngây thơ lại quyến rũ.
Anh bất giác có một loại ý nghĩ cầm thú.
“Đẹp trai thế mà lại là gay” Hạ Du Nhiên đột nhiên lên tiếng lẩm bẩm.
Trần Tuấn lúc này mặt đen như đích nồi, trên đầu có cả một đàn quạ đang bay ngang.
Anh giữ lấy mặt cô, không do dự cúi xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh bá đạo vô cùng, không cho Hạ Du Nhiên một chút không gian nào để thở.
Hạ Du Nhiên mất dưỡng khí mặt đỏ bừng, lúc này anh mới nới lỏng lực đạo.
Trong lúc mơ màng thì xe đã đến chung cư của Trần Tuấn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.