Chào Em Nhà Nghiên Cứu!

Chương 20: Em Có Tin Ngày Này Năm Sau Là Ngày Giỗ Của Em Không





“Du Nhiên” Linh Lung từ phía sau lưng hù một tiếng.
“Sao thẩn thờ vậy, bị anh nào hớp hồn hả?”
Hạ Du Nhiên giật mình, lấp liếm nói.
“Mình đang nghĩ về thí nghiệm, công việc cậu đều ổn chứ?”
“Đều ổn.
Tuần sau là có thể in ấn rồi”
Linh Lung cầm quả dây tây trong hộp cắn một miếng, miệng tấm tắt khen.
“Dâu tây này ngon thế, cậu mua hả?”
“Là của Hân Dinh.
Hôm qua cậu ấy mua nhiều lắm nói là thèm chua.
Cậu ấy cho mình một hộp”
Lần trước Hạ Du Nhiên trên đường đi dạo phố cùng Linh Lung vô tình gặp Hân Dinh, thế là cả ba cùng nhau đi ăn tối.
Hai người họ mới gặp nhưng ngỡ như đã thân quen từ lâu, nói chuyện vô cùng hợp nhau.
Từ sau lần đó cả ba người đã trở thành một “team chiến hữu” có thời gian sẽ thường cùng nhau đi ăn uống dạo phố.
“Cậu ấy và John dạo này có vấn đề gì sao? Mình thấy cậu ấy có vẻ không vui lắm” Linh Lung lại lấy thêm một quả dâu tây nữa.
“Mình không biết nữa, tối nay đưa cậu ấy ra ngoài giải tỏa chút đi” Hạ Du Nhiên nghĩ nghĩ.
“Linh Lung, cậu có từng thích ai không?” Hạ Du Nhiên đột nhiên hỏi.
Linh Lung dừng hành động đang làm lại, nhìn cô như suy nghĩ gì đó.
“Có”
“Vậy cảm giác thích một người là như thế nào?”

“Chính là cậu nhìn thấy người đó sẽ vui vẻ, tim đập nhanh.
Muốn được ở cạnh người đó” Đôi mắt Linh Lung như chất chứa gì đó, ấm áp nhìn Hạ Du Nhiên.
“Sao vậy cậu thích ai sao?”
“Làm gì có, mình chỉ tò mò hỏi vậy thôi” Hạ Du Nhiên đánh trống lãng.
“Tới giờ rồi, mình đi làm việc trước đây, tối gặp nhé”
Dứt lời Hạ Du Nhiên nhanh chân rời khỏi.
Hôm qua sau khi nhận được lời tỏ tình đột ngột, Hạ Du Nhiên quẫn bách muốn rời khỏi phòng y tế.
Nhưng bị Trần Tuấn giữ lại băng bó cho xong vết thương.
“Em cứ từ từ suy nghĩ” Anh cẩn thận băng bó vết thương cho cô, như sợ mình sẽ làm cô bị đau còn cúi xuống thổi thổi vào vết thương.
Tim đập nhanh như trong lồng ngực có chú nai đang chạy loạn.
Hạ Du Nhiên bối rối nói cảm ơn.
Khi không khí đang ngại ngùng thì một người phụ nữ bước vào.
Monica vừa bước vào đã cảm nhận không khí mập mờ giữa cả hai, trong lòng bức bối nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Anh Trần Tuấn, em nghe nói Du Nhiên bị thương nên em đến xem thử”
Quay sang Hạ Du Nhiên tỏ vẻ quan tâm.
“Du Nhiên, cô không sao chứ? Chắc anh Trần Tuấn lo lắm.
Lúc trước có lần tôi bị thương anh ấy cũng rất lo lắng”
Nhìn thấy nét mặt mù mờ của Hạ Du Nhiên, Monica hài lòng nở nụ cười ngượng ngùng tỏ ra như bản thân lỡ lời.
“Haizz sao tôi lại nhắc chuyện này chứ.
Cũng đã qua lâu vậy rồi”
Trần Tuấn cắt ngang lời cô ta “Monica, Du Nhiên không sao rồi em trở về làm việc đi”
“Anh Trần Tuấn, cuối tuần này công ty chiêu đãi tiệc mừng sản phẩm mới sắp được ra mắt.
Em sang báo với anh một tiếng”
Trần Tuấn nghĩ nghĩ đột nhiên nảy ra một ý.
“Gọi cả phòng thí nghiệm cùng tham gia đi, lần này công lao của họ là lớn nhất.
Em đi thông báo với họ đi”
“Được, vậy em sẽ đi thông báo” Monica không mấy tình nguyện đi ra.
Quán rượu Skybar
“Đừng uống nữa” Hạ Du Nhiên đoạt lấy ly rượu trong tay Hân Dinh.
Từ lúc vào quán tới giờ, cô ấy đã liên tục uống rượu.
Cả hai người đều không biết rốt cuộc đũ xảy ra chuyện gì.
“Hai cậu để cho mình uống đi”
Linh Lung tức giận “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình và John chia tay rồi”
Nước mắt rơi xuống, Hân Dinh ấm ức khóc.
“Anh ta phản bội mình, anh ta ngoài mình ra còn quen những cô gái khác.
Hôm qua mình đã bắt gặp anh ta cùng một cô gái từ trong khách sạn đi ra.
Anh ta không chỉ không giải thích mà còn quay sang chất vấn mình theo dõi anh ta”
Hạ Du Nhiên ôm cô ấy vào lòng “Vậy cậu cứ dứt khoát chia tay với anh ta đi”
“Nhưng mà mình có thai rồi.
Giờ mình không biết phải làm sao?” Cô ấy òa khóc.
“Tên khốn đó, mình từ đầu đã cảm thấy anh ta không đáng tin rồi.
Ngày mai chúng ta tìm anh ta”
Linh Lung tức giận mắng một tiếng.
Hạ Du Nhiên đưa mắt ra hiệu cô ấy đừng nói nữa.
“Đứa bé này cậu có dự định gì? Giữ lại hay là...”
“Mình cũng không biết.
Du Nhiên mình nên làm gì đây?”
“Bất kể cậu làm gì bọn mình đều ủng hộ cậu”
Sau khi từ quán bar trở về phòng, sắp xếp cho Hân Dinh ổn thỏa Hạ Du Nhiên lên giường nhưng thật sự không thể chìm vào giấc ngủ được.
Cô không biết nên ủng hộ Hân Dinh giữ lại đứa bé này không.
Lúc này điện thoại nhận được một tin nhắn.
“Bà chị già đã ngủ chưa”
Hạ Du Nhiên gửi một tin nhắn thoại, giọng cảnh cáo “Hạ Du Dật, em có tin ngày này năm sau là ngày giỗ của em không?”
Tin nhắn vừa gửi qua, điện thoại đã hiển thị cuộc gọi tới.
“Chị, còn chưa ngủ nữa hả?”
“Ngủ rồi” Hạ Du Nhiên giọng chán nản đáp.
“Nghe giọng yểu xìu thế? Ai bắt nạt chị, cứ bảo với em trai đây.

Em bay sang Bỉ giành lại công bằng cho chị”
“Xì” Hạ Du Nhiên cười cười.
Hai chị em Hạ Du Nhiên tuy thường hay đấu khẩu nhưng tình cảm của họ đặc biệt tốt.
Hạ Du Dật tuy miệng lưỡi có chút thâm độc nhưng rất ấm áp.
Đặc biệt rất cưng chiều Hạ Du Nhiên.
“Sao hôm nay đặc biệt quan tâm chị thế? Có phải em gây họa gì cần chị giúp em đánh tiếng với ba mẹ không?”
“Chị có thể đừng lúc nào cũng nghĩ xấu cho em không?”
“Không” Hạ Du Nhiên dứt khoát trở lời.
“Thua với chị.
Sắp tới trường em sẽ có chuyến trao đổi sinh viên sang Bỉ.
Em cũng được chọn rồi, tranh thủ sang thăm chị luôn”
“Thật hả” Hạ Du Nhiên bật dậy từ giường, giọng vui vẻ.
“Được rồi chị mau ngủ đi, em chỉ báo tin thôi.
Cúp đây”
Hạ Du Dật nhìn điện thoại trong tay, ý cười trong mắt càng đậm.
Bà chị già của anh chắc chắn là đang ở nửa bên kia bán cầu không ngừng nhảy nhót rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.