Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 30:




Tầm mắt Trầm Hoan gắt gao chăm chú dừng trên màn hình TV>
Theo thanh âm biên tập viên, trên TV xuất hiện rất nhiều hình ảnh, trên đường phố máu chảy đầm đìa, xe cứu thương của bệnh viện, cảnh sát võ trang hạng nặng, chấp nhất súng ống tuần tra.
Một màn này đã kích thích Trầm Hoan thật sâu.
Ba rạp hát khắc Tarot, đó không phải là nơi Phó Tư Dịch muốn đi sao?
Hồ Tĩnh từng nói, hắn còn ở đó muốn xem ca kịch.
“Làm sao vậy, cô có bạ ở kia?” Trần San nhìn sắc mặt cô không đúng, thử thăm dò hỏi.
“Có.”
Thanh âm Trầm Hoan đang run rẩy.
“Có thể liên hệ được không? Mau gọi điện thoại hỏi một chút. Đây đều là việc phát sinh đêm qua. Cô vẫn đều bận rộn, cũng không biết.”
Lời này đã nhắc nhở Trầm Hoan, cô lung tung gật đầu, vội vàng ra cửa.
Lấy ra di động trong túi, Trầm Hoan đi tới nơi yên tĩnh, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, cô gọi cho Phó Tư Dịch, trong điện thoại vẫn là âm thanh đô đô.
40 giây sau, giọng nữ máy móc lạnh băng đúng giờ vang lên.
“Xin lỗi! Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry! The subscriber you dialed can not be connected for the moment, please redial later.”
Cô hung hăng ngắt máy, lại ấn gọi lại một lần.
Chưa bao giờ nôn nóng như thế này, lòng bàn tay vì khẩn trương mà toát mồ hôi, một khắc đều không ngừng lại, không ngừng hoạt động bước chân.
“Nghe điện thoại, Phó Tư Dịch, tiếp điện thoại,......” Trầm Hoan cơ hồ bật khóc.
Hành lang phía sau có hai người đàn ông đi đến, đối thoại của họ rõ ràng rơi vào tai Trầm Hoan.
“Ngày hôm qua, tập kích ở Paris đã chết không ít người a. Tôi nghe nói còn có người chết là người Trung Quốc.”
“Phải không?”
“Là minh tinh. Cậu nói có phải hay không xui xẻo, ở rạp hát xem ca kịch đang tốt, đụng phải chuyện xui xẻo, mạng đều mất.”
“Ai nói không phải đâu? Đang yên đang lành, ai da!”
“.........”
Người đi xa, thanh âm nghị luận cũng xa dần, tay chân Trầm Hoan lạnh lẽo, trong lóng lại càng lo lắng, trên mặt một mảnh tăm tối, lẩm bẩm nói, “Sẽ không trùng hợp như vậy, nhiều người như vậy, như thế nào sẽ là hắn.”
Lời cô nói không làm vơi bớt chút bất an trong lòng, ngược lại làm bản thân càng sợ hãi, Trầm Hoan run rẩy tìm trong danh bạ.
Cô nhớ rõ cô có số điện thoại của Tiểu Dư trợ lý Phó Tư Dịch, hẳn là có thể liên lạc được.
Như cô dự đoán, điện thoại thật mau đã được kết nối, vừa kết nối được, Trầm Hoan đã gấp không chờ nổi mà mở miệng, “Xin chào, là Dư Trạch sao? Phó Tư Dịch đâu, Phó Tư Dịch có gọi điện thoại cho anh không?”
Đối phương im lặng trong chớp mắt, ngữ khí đồng dạng nôn nóng, “Hứa tiểu thư, điện thoại của Phó tiên sinh từ tối qua vẫn luôn không có người nghe máy. Tôi cũng không biết ngài ấy ở nơi nào.”
Trầm Hoan sững người, đầu óc một mảnh hỗn độn.
“Tôi đang muốn tìm người, nhưng tôi không có biện pháp phân thân, Hứa tiểu thư, cô có thể hay không, giúp tôi đi tìm người.”
“Có.” Cô cực lực trấn định bản thân.
“Tôi nhờ bạn ở Paris hỗ trợ tìm, cô đi chung cư của Phó tiên sinh xem hắn đã trở lại hay không, địa chỉ tôi cho cô.”
“Được, mau đưa tôi.”
Rõ ràng khi buổi sáng đi, thời tiết còn mát mẻ, không nghĩ tới chạng vạng, liền mưa to tầm tã, chân trời mây đen dày đặc.
Trầm Hoan không kịp mang dù, liền chạy vào trong mưa, phất tay đón taxi.
“Đi đường Nam Hoa.” Cô đọc địa chỉ dị thường rõ ràng.
Tài xế thấy cô một thân nước mưa, tóc đều ướt, kinh ngạc, “Cô gái nhỏ, mưa lớn như vậy mà cô không mang dù?”
“Bác tài, tôi có việc gấp.” Trầm Hoan nhăn mi.
“À.” Tài xé không nhanh không chậm mà đạp chân ga, xe đi ra ngoài.
Trong xe có radio, tài xế mở đến kênh DJ, đúng lúc nói đến sự kiện tập kích ở Paris, miêu tả thực tường tận, thời gian chuẩn xác đến từng phút, Trầm Hoan nghe được hốt hoảng.
Phảng phất toàn thế giới đều bị sự kiện Paris tập kích bao trùm.
“Con gái tôi mấy ngày hôm trước còn nói muốn đi cái rạp hát gì gì kia, may mắn không đi, bằng không, gặp chuyện thì làm sao bây giờ.” Tài xế lảm nhảm, mới nghe xong vài câu, liền không nhịn được tiếng cảm thán.
Bên ngoài mưa tầm tã đập vào cửa sổ xe, từng vệt nước uốn lượn chảy xuống, thời tiết như vậy, giống như là có người muốn rời đi.
Trầm Hoan mím chặt môi, không nói lời nào.
Tài xế thấy cô thật lạnh nhạt, hậm hực mà ngậm miệng, chuyên tâm nghe tin tức.
Không bao lâu, tốc độ xe liền chậm lại, là gặp kẹt xe.
“Thời điểm này đều như vậy, kẹt xe.” Tài xế thấy thần sắc cô nôn nóng, giải thích đơn giản. “Cô cũng không cần sốt ruột, chờ một lát liền tốt, tôi chạy xe nhiều năm, trong lòng đều hiểu rõ.”
Trầm Hoan dựa vào ghế, cầm lấy di động, lại gọi điện thoại cho Dư Trạch, thật mau liền có người nghe máy, cô hỏi trước, “Thế nào, có tin tức không?”
“Còn không có, tôi còn đang tìm. Hứa tiểu thư, cô tới rồi sao?”
“Trên đường kẹt xe, tôi đang chưa đi được.” Trầm Hoan cười khổ, thật là nhà dột còn gặp mưa dầm.
Phía sau lưng ướt, quần áo lạnh như băng dán trên người, thật không thoải mái, Trầm Hoan không rảnh bận tâm, “Anh tiếp tục tìm đi, tôi cúp máy.”
Tài xế tốt bụng mở điều hòa, giảm bớt lạnh lẽo trên người cô, Trầm Hoan thấp giọng nói cảm ơn.
Tài xế xua xua tay, ý bảo không có việc gì. Một lát sau, nhìn thần sắc cô không đúng, không khỏi lo lắng, “Cô gái, cô gấp như vậy, là muốn làm cái gì a?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.