Chẳng Thể Quay Trở Lại

Chương 5:




14.
Đương nhiên, những người được Lộ Vũ Hạo sắp xếp sẽ không dễ dàng vạch trần cậu ta.
Nhưng với sự kiên quyết của dì tôi, vấn đề tôi bị bắt nạt ở trường đã được điều tra kỹ lưỡng.
Vẻ bề ngoài mà họ cố tình giả vờ rất dễ bị phơi bày, rất nhanh lộ ra chân tướng xấu xí.
Những người đã chủ động hoặc bị buộc phải đứng về phía Hứa Ngôn Tịnh lần lượt bắt đầu lên tiếng cho tôi.
"Kỳ thực Lâm Ngữ không có làm sai cái gì, chỉ là cô ấy quá thu mình lại, khiến người ta cho rằng cô ấy coi thường người khác."
"Không có, tôi đã từng nói chuyện với cậu ấy rồi, cảm giác cậu ấy quá khép nép, cũng không giống kiểu người sẽ chủ động gây chuyện.”
"Còn cần phải nói sao, nhất định là Hứa Ngôn Tịnh và những người giàu có không thích cậu ta nên mới bắt nạt cậu ta thôi."
"Tôi nghĩ là do thành tích của Lâm Ngữ quá tốt. Tôi từng thấy họ bắt Lâm Ngữ làm bài kiểm tra cho họ..."
"Thật đáng thương. Chắc cô ấy tự tử vì không chịu nổi sự ức hiếp của họ".
"Dựa vào tài sản của gia đình, rồi thì bọn họ sẽ phạm đủ loại tội ác cho mà xem, những người như họ nên bị nguyền rủa!"
Dưới sự ồn ào của giang cư mận, gia đình của Hứa Ngôn Tịnh đã bị hoảng sợ.
Cha cô từ nơi khác vội vã trở về, mọi người ở nhà không dám ra khỏi biệt thự.
Vì một khi đã ra đi, chưa chắc có thể quay lại được.
Tôi nhìn cha của Hứa Ngôn Tịnh tát vào mặt cô ta, mắng cô ta không biết trời cao đất dày, lại còn dám bắt nạt các bạn cùng lớp.
"Bây giờ thì tốt rồi, con đã thấy chưa hả, một khi con bé kia chet, tất cả mọi người sẽ cho rằng con gián tiếp giết cô ta!
"Con có biết điều này đã ảnh hưởng đến công ty của bố nhiều như thế nào không!?"
Hứa Ngôn Tịnh cứ luôn khóc và không dám đáp lời.
Sắc mặt mẹ cô ta trông thật khó coi, bà nắm lấy cánh tay chồng nói được rồi, việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết vấn đề.
Sau đó, bọn họ liền bắt đầu thảo luận làm thế nào để kiểm soát được dư luận.
Cuối cùng, họ cùng nhất trí với ý kiến đưa Hứa Ngôn Tịnh đến nhà tôi để xin lỗi.
Tôi nhìn khuôn mặt của gia đình ba người họ và chợt mỉm cười.
Họ không hề tỏ ra hối hận chút nào.
Nếu không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của gia đình họ, họ sẽ không quan tâm đ ến việc con gái họ có thực sự giết người hay không.
Họ thậm chí không quan tâm đ ến việc một cô gái trẻ như tôi, cứ như vậy mà hoàn toàn chet đi.
Mà Hứa Ngôn Tịnh...
Lúc cô ta đến nhà tôi, vừa bước vào cửa Hứa Ngôn Tịnh đã bắt đầu khóc.
Cô ta liên tục xin lỗi, nói rằng lẽ ra cô ta không nên bắt nạt tôi vì ghen tị.
Mẹ cô ta đã tát cô ta hai cái và yêu cầu cô ta quỳ xuống trước linh đường của tôi và dập đầu xin lỗi.
Hứa Ngôn Tịnh đang rơi nước mắt, nhưng đôi mắt lại lộ ra tia oán độc.
Mồm nói xin lỗi tôi, nhưng bên trong cô ta thầm mắng chửi tôi là đồ chet tiệt.
Tôi nhìn người trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Kẻ ác sẽ luôn là một kẻ ác.
Họ sẽ không vì cái chet của người khác mà đột nhiên thức tỉnh.
Càng sẽ không bởi vì bị mất cái gì đó mà bắt đầu ăn năn.
Sau khi vượt qua được rào cản này, họ sẽ tiếp tục sống tự do và thậm chí còn tốt hơn.
Nhưng dựa vào cái gì cơ chứ?
Họ thực sự...đáng chet mà.
15.
Tất nhiên Hứa Ngôn Tịnh đã không ăn năn.
Cô ta sai mọi người ném đồ đạc của tôi trong trường vào nhà vệ sinh, còn ác độc mà nguyền rủa tôi một cách tàn nhẫn rằng hãy xuống địa ngục, kiếp sau mong tôi làm súc sinh.
Bên kia, Lộ Vũ Hạo cũng không hề tỏ ra hối hận.
Anh ta không yên tâm khi tên lưu manh kia bị bắt, chuẩn bị tìm người động tay động chân khử tên lưu manh kia.
Chỉ có cách này, anh ta mới có thể kê cao gối mà ngủ.
Dù sao thì bố anh ta cũng là người quyền cao chức trọng, cho nên sẽ không để anh ta có vết nhơ nào.
Nhưng anh ta nghĩ quá đơn giản rồi, làm gì có cái kim nào trong bọc mà không lòi ra cơ chứ.
Tên lưu manh kia đã không chet, tôi cũng cảm thấy anh ta không nên chet dễ dàng như vậy.
Khi nhận ra có ai đó sẽ tấn công mình, hắn ta hoàn toàn nổi giận và khai hết sự thật với cảnh sát ngay lập tức.
Hắn nói Lộ Vũ Hạo đã trả tiền cho hắn ta để c**ng hi3p tôi.
Và khi hắn ta bỏ đi, tôi vẫn còn chưa chet.
Chỉ tiếc, hắn ta không có bằng chứng trực tiếp để chứng minh rằng Hứa Ngôn Tịnh và Lộ Vũ Hạo đã cùng nhau giết tôi.
Nhưng chỉ cần sự việc này bị bại lộ cũng đủ để Lộ Vũ Hạo suy sụp.
Bố anh ta bị cách chức, bị điều tra và bị đàn áp khốc liệt, ông ta đi khắp nơi cầu cứu nhưng liên tục bị từ chối.
Cuối cùng, họ không thể không đến nhà tôi để xin lỗi.
Bọn họ hy vọng sẽ nhận được sự tha thứ của bố mẹ tôi, và sau đó giành lại một chút danh tiếng tốt cho bọn họ.
Bố của Lộ Vũ Hạo mặc một bộ vest và đi giày da, bụng phệ, trông ông đúng là một người đàn ông có địa vị.
Giờ phút này, ông ta đang cong lưng uốn gối, liên tục xin lỗi bố mẹ tôi hết lần này đến lần khác.
Ông ta xin lỗi vì đã dạy con không tốt.
Còn Lộ Vũ Hạo, cũng giống như Hứa Ngôn Tịnh, khóc lóc thảm thiết tỏ vẻ ăn năn, thế nhưng ánh mắt lại là hờ hững.
Đối với họ…tôi là gì cơ chứ?
Tôi quỳ xuống trước mặt họ cũng chỉ đơn giản là một sự xúc phạm họ thôi.
...
Căn phòng trở lại yên tĩnh, trong phòng chỉ còn bố mẹ tôi.
Họ lặng lẽ ngồi trước linh đường, rốt cuộc họ cũng ngừng bận rộn với công việc kinh doanh của mình.
Một lúc lâu sau, mẹ tôi đứng dậy, hỏi bố tôi có đói không và nói rằng bà sẽ đi nấu một bát mì cho ông.
"Không cần, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm."
Nhưng khi ông đứng dậy, bố tôi lại đứng sững tại chỗ, như thể ông đã quên mất mình đang định làm gì.
Tôi nhìn bóng dáng của hai người sững sờ tại chỗ, cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Không lâu sau, dì tôi từ bên ngoài đi vào.
Mắt dì sưng đỏ, đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm.
Tôi không biết đã bao lâu rồi dì tôi chưa được nghỉ ngơi thoải mái.
Ngay khi bước vào cửa, dì ấy đã đối mặt với bố mẹ tôi và hỏi họ tại sao họ lại cắt mái tóc dài của tôi.
16.
"Các người không biết Tiểu Ngữ thích để tóc dài sao?”
"Vì cái gì?”
“Ngay cả sở thích nhỏ của con bé mà các người cũng tước đoạt? "
Bố tôi không ngờ dì ấy lại đột nhiên nói ra lời này nên cau mày không mở miệng.
Mẹ hỏi dì làm sao vậy, và nói cho dì lý do cắt tóc tôi vì tôi bị lưu manh làm phiền.
Đôi mắt dì lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào hét lên: “Thật sự là bởi vậy sao?”
"Tiểu Ngữ nói với em rằng các người không chỉ nói muốn cắt tóc con bé chỉ một lần.”
"Chỉ vì ghét bỏ con bé không nhanh nhẹn khi làm việc.”
"Anh chị dám nói không phải vì chuyện này mà lại cắt tóc con bé sao?"
Mẹ tôi không nói nên lời, bố tôi khó hiểu, trầm giọng nói lại làm sao thế.
"Không phải chỉ là cắt chút tóc thôi sao, nếu không phải con bé nói..."
"Vậy thì sao cơ chứ?"
Dì tôi ngắt lời bố tôi, vừa khóc vừa nói, anh có biết Tiểu Ngư đã phải chịu đau đớn như thế nào trước khi chet không?
Anh chị có biết lúc trước khi chet con bé bị người ta kéo tóc, da đầu đều bong tróc ra không?
“Nếu con bé vẫn để tóc dài, liệu có đau đớn như thế trước khi chet hay không, hả…”
Dì tôi ôm mặt gục xuống khóc thảm thiết, trong khi bố mẹ tôi chet lặng tại chỗ.
Bọn họ tựa như có chút không thể tin được, lại có chút không hiểu.
Họ không biết tại sao lại xảy ra những chuyện này, thậm chí họ không biết rằng từ một hành động nhỏ của mình sẽ gây ra hậu quả như vậy.
Một lúc lâu sau, bố tôi quay lại và ngồi xuống châm một điếu thuốc.
Chỉ sau vài lần ấn vào chiếc bật lửa, nó đã bốc cháy.
Ông nói con nhóc kia cả ngày nghẹn ngào, đến một cái rắm cũng chả dám thả, ông và mẹ tôi lại bận rộn như vậy.
Lấy đâu ra thời gian mà ngồi xuống nói chuyện phiếm với tôi cơ chứ.
Mẹ tôi lau nước mắt và bàng hoàng nói rằng bà sai rồi.
"Nhưng tôi và bố nó chỉ muốn nó có một cuộc sống tốt hơn, tại sao lại xảy ra như vậy?”
Đúng vậy. Sao lại xảy ra như vậy?
Tôi không biết sao lại xảy ra điều đó.
Rõ ràng chúng tôi là một giọt máu đào hơn ao nước lã, lẽ nào có chuyện gì lại không thể nói một chút hay sao.
Nhưng bọn họ lại coi tôi như người ngoài.
Dựa vào cái gọi là hy sinh để lay động và an ủi bản thân.
Cuối cùng, lại trách cứ tôi không chịu chia sẻ với bọn họ.
Giá như họ có thể dừng lại và lắng nghe tôi nói một chút, chứ đừng tự ích kỷ bao biện về hành động "hy sinh vì tôi" của họ.
Có còn cơ hội để làm lại hay không?
Đến lúc này.
Tôi e là đã muộn rồi.
17.
Để khôi phục lại thanh danh của mình, gia đình Lộ Vũ Hạo bắt đầu âm thầm gây áp lực lên gia đình Hứa Ngôn Tịnh.
Muốn bắt bọn họ đứng nơi đầu sóng ngọn gió, để gia đình họ vượt qua khó khăn.
Nhưng trên đời này lấy đâu ra nhiều chuyện tốt như vậy.
Người càng tham lam lại càng dễ lộ ra dấu vết.
Lộ Vũ Hạo quá vội vã để đẩy mọi thứ cho người khác, mà quên tự xem chính mình.
Cậu ta quên nhờ người dọn dẹp hiện trường vụ án.
Sau khi thi thể tôi được phát hiện, dì tôi cố nén đau thương và đi tìm kiếm manh mối.
Cuối cùng, với những nỗ lực không ngừng của bà, cảnh sát đã tìm thấy một chiếc bật lửa sắt cao cấp tại hiện trường.
Trên đó, có vết máu của tôi và dấu vân tay của Lộ Vũ Hạo.
Nhưng cảnh sát đã không rút dây động rừng, mà dẫn đầu tìm Hứa Ngôn Tịnh hỏi chuyện.
Họ thẩm vấn Hứa Ngôn Tịnh hỏi cô ta có hay không cùng với Lộ Vũ Hạo hại chet tôi, cũng nói rằng họ đã nắm giữ được bằng chứng.
"Lâm Ngữ đã bị đánh đập và xâm phạm trước khi chet.
“Có phải cô cùng với Lộ Vũ Hạo tìm người xâm phạm, và đánh cô ấy trước không,
"Thấy cô ấy suýt chet lại lo bị phát hiện, liền muốn giết cô ấy bịt miệng..."
"Không! Tôi không giết, tôi không giết ai cả!"
Hứa Ngôn Tịnh vội vàng biện hộ, nuốt nước bọt để che giấu sự lo lắng của mình.
Anh cảnh sát bình tĩnh nhìn cô ta nói thật không đó?
“Người bị bóp cổ thì nhãn cầu lồi ra, người chet đuối thì nhãn cầu chảy máu.
"Có phải cô ấy đã nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ ngầu không thể nhắm lại trước khi chet không?
“Hứa Ngôn Tịnh, cô như vậy trở về hàng đêm không có gặp ác mộng sao?”
" Âm hồn của Lâm Ngữ, cô ấy không đi tìm cô hay sao?"
Viên cảnh sát nhìn Hứa Ngôn Tịnh không chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Hứa Ngôn Tịnh sợ đến mức không thể ngừng run rẩy.
Cô ta vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy, mắt cụp xuống không dám ngẩng lên.
"Nhìn tôi này!"
Viên cảnh sát hét lên và yêu cầu cô nhìn lên, anh ta nhìn cô ta chằm chằm và gằn từng chữ:
"Hứa Ngôn Tịnh, để tôi nhắc lại một lần nữa, cô đã đủ tuổi vị thành niên rồi.
"Nếu cô giết một ai đó, cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình."
"Cả cô và Lộ Vũ Hạo đều thuộc diện nghi ngờ, nhưng bây giờ tất cả các bằng chứng bất lợi đều chỉ ra cô, nếu cô vẫn không nói ra sự thật...
"Cuối cùng sẽ chỉ có cô bị giam cầm, chet cũng chỉ có mình cô!"
Hứa Ngôn Tịnh run rẩy ngẩng đầu lên, và nói với giọng khóc rằng cô ấy thực sự không giết ai cả.
Cảnh sát vẫn thờ ơ và tiếp tục kể cho cô ta nghe về cuộc sống của cô ta sau khi bị vào tù.
Anh ta nói rằng sau khi bị bắt giam, cô ta phải mặc đồng phục tù nhân xấu xí, và phải sống chung với gián, rệp và chuột cùng một phòng.
Ghê rợn nhất là tra tấn tù nhân.
Những tên tội phạm giết người khét tiếng ghét nhất là những người như cô ta.
Họ sẽ làm nhục cô ta, bắt nạt cô ta, bẻ gãy xương sống kiêu hãnh của cô ta, từng chút một, và cuối cùng khiến cô ta phát điên...
"Ah!!!
"Đừng nói nữa! Không cần nói nữa!!"
Hứa Ngôn Tịnh cuối cùng cũng gục ngã, bịt tai và điên cuồng giãy giụa.
Tiếng ghế cọ vào mặt đất đinh tai nhức óc, khiến nội tâm cô ta càng trở lên sợ hãi.
Tôi bình tĩnh nhìn, cảm thấy thật nực cười
Con người vĩnh viễn đều là như vậy.
Chỉ đến lúc bị người ta hành hạ mới có thể hiểu được trong đó có bao nhiêu đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.