Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 87: Kiếp nạn




Nàng cảm nhận được hô hấp của nam tử, hắn nhìn nàng, tròng mắt xanh đen trong đêm tối giống như hai ngọn lửa.
“Nha Nha…”Khi âm thanh trong miệng nam tử vang lên, là lúc thân thể nàng cứng đờ, móng tay đâm chặt vào da thịt nam tử.
Ta gọi ngươi là Thanh Thanh, bên tai còn vang vảng giọng nói của Kim Minh, hắn đã từng nói, hắn sẽ gọi nàng là Thanh Thanh, bởi vì Nha Nha là tên gọi thuộc về Kim Nhật, mà hôm nay… nàng cố gắng dụi mắt, xác nhận là mắt xanh đen, lòng nàng trầm xuống, trong lòng giường như có gì đó xuyên qua, không thể nói nên lời, không biết tại sao cảm giác thoải mái càng trở nên mãnh liệt.
“Ngươi là Kim Minh hay Kim Nhật?” Nàng mở miệng hỏi, hai chân co lại.
Nam tử không mở miệng, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, chợt bắt lấy thân thể mềm mại.
Thân thể nàng cứng ngắc, giống như khúc gỗ, nháy mắt dâng lên kinh ngạc, sợ hãi, nàng biết mình có thể cự tuyệt, nhưng bản thân giống như không có sức lực, chiếc lưỡi ở trong miệng không ngừng khuấy đảo, từ từ trở nên dịu dàng. Nam tử không ngừng trêu chọc lưỡi nàng, quyến rũ nàng lưu luyến triền miên, hô hấp như ngừng hẳn, sau đó cả người nóng lên.
Nàng cảm thấy thân thể mình như lửa đốt, khuôn mặt trở nên đỏ ửng, trong mắt đầy hơi nước, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.
“Kim Minh, Kim Nhật…” Trong nháy mắt hắn dời môi, nàng hô tên, nam tử vẫn không trả lời, tròng mắt xanh đen lóe ra những tia sáng, quỷ dị làm cho lòng người say đắm, hắn nâng khuôn mặt nàng, hôn từ trán đi xuống, đôi mi khẽ run, chiếc mũi xinh đẹp, đôi môi đỏ xinh, sau đó là xương quai xanh.
Thời điểm nam tử hôn đến chỗ nhạy cảm, Liễu Nha kìm không được mà Ưm một tiếng, hô hấp dồn dập, nàng không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết bị động tiếp nhận, thân thể như muốn nổ tung, làm cho nàng không thể kìm hãm phản ứng đáp lại nam tử.
“Nha Nha…” Nam tử gọi tên, làm cho Liễu Nha đang say mê lập tức tỉnh táo, không biết sức lực từ nơi nào đẩy nam nhân ra, kéo chăn vây lại thân thể của mình, “Ngươi là ai, rốt cuộc là ai? Tại sao lại đoạt thân thể Kim Minh, lại có thể gọi tên của ta!|”
Nam nhân này như là một thể của Kim Minh và Kim Nhật, đôi mắt xanh đen, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi của nàng, sau đó mím môi cười một tiếng, lúc nàng còn nghĩ hắn muốn tiếp tục, hắn chợt ngã trên người nàng, tiếp tục ngủ.
Trong màn đêm, nàng ngồi trên giường, nam tử bên cạnh hít thở nhỏ đến mức như không tồn tại, nàng nháy mắt, hung hăng nhéo vào mặt mình một cái, đau! Nàng nhếch miệng kêu đau, mới biết đó không phải là mộng.
Mồ hôi ướt đẫm thân thể, gió xuyên qua cửa sổ đi vào, nàng không kìm được mà rùng mình một cái, ôm chặt cái chăn.
Trong lòng như có gì đó chặn lại, nàng nhìn bàn trang điểm cách đó không xa, là chiếc nhẫn phượng Thái hậu giao cho nàng, có nó, nàng có thể đi tìm Vẫn Lệ, mọi chuyện phát sinh có thể sáng tỏ, bí mật bao nhiêu năm sẽ bị nổi lên mặt nước.
Liễu Nha nằm xuống, muốn tiếp tục ngủ nhưng không thể ngủ, mở mắt tới trời sáng.
Tảng sáng, tia nắng ban mai tiến vào, nam tử bên cạnh giật mình, trong lòng Liễu Nha căng thẳng, chỉ sợ người tỉnh lại không phải là Kim Minh, cũng không phải là Kim Nhật, nàng ngồi dậy nhìn chằm chằm vào nam tử.
Kim Minh mở mắt, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ không nói nên lời. Lúc này chiếc áo gấm của cô gái mở ra, làn da như bạch ngọc, mượt mà bóng loàng.
“Không nghĩ nàng lại gầy như vậy, còn có chút thịt sao?’ Nam tử mấp máy môi, nháy mắt hướng về Liễu Nha huýt sáo.
Liễu Nha ngẩn ra, cảm nhận được sự khác thường, hô hấp đột nhiên dừng lại. tim đập lỡ một nhịp, do dự nhìn xuống, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng kéo áo: “Sắc lang, quay mặt đi!”
Kim Minh ngẩn ra, đôi mắt nhíu lại, không những không giống quân tử tránh đi mà còn cười đến vui vẻ, nắm hai tay nàng đặt trước ngực, giọng nói đầy mê hoặc: “Sáng sớm đã khêu gợi như vậy không phải là đang quyến rũ ta sao?” Hắn vừa nói, vừa nâng khuôn mặt cô gái lên, để cho nàng nhìn thẳng vào mắt của mình, ngón tay sờ vào chiếc cằm gầy gò của nàng, “Ta chưa bao giờ biết nàng cũng có lúc khêu gợi như vậy!” Hắn vừa nói vừa liếc vào *** của Liễu Nha.
“A…” Liễu Nha cả kinh kêu lên một tiếng, trên mặt đỏ ửng, thở phì phò nhìn hắn, “Câu dẫn cái gì, đây là tối hôm qua…” Chợt nàng dừng lại, chẳng lẽ hắn không biết chuyện hôm qua?
“Ngươi còn nhớ chuyện đêm qua không?” Liễu Nha hít vào một hơi, cẩn thận nhìn hắn.
“Tất nhiên là biết, ta nói muốn sinh một đứa bé, ngươi không cho phép, chuyện là như vậy!” Nam tử cười nhẹ, khó có được tâm tình tốt như vậy, nhưng trong mắt xẹt qua sự khổ sở, nhưng sợ bị nàng phát hiện, khuôn mặt nghiêng đi, tránh ánh mắt của nàng.
“Chỉ có vậy thôi sao? Ngươi có nhớ nửa đêm qua ngươi…” Liễu Nha cắn răng, lời nói không thể nói ra khỏi miệng.
“Cái gì?” Kim Minh híp mắt, thấy nàng muốn nói lại thôi, đột nhiên nắm lấy tay nàng, nói nhỏ bên tai: “Không lẽ đêm qua ta nằm mơ xâm phạm tới nàng sao?”
Giọng nói trêu đùa nhưng làm cho lòng nàng lạnh như băng, nhớ lại đêm trăng tròn, Kim Minh vẫn tái diễn một màn tàn nhẫn.
Chẳng lẽ… nàng không dám nghĩ, trong lòng lo sợ, không chú ý tới nam tử đã lấy đi chăn bông trên người nàng, thừa dịp nàng trố mắt, đột nhiên áp đảo trên người nàng.
“Thanh Thanh, nàng thật đẹp, ta…”Thanh âm nam tử vang lên mê hoặc, hắn tựa trán lên khuôn mặt cô gái, không ngừng liếm liếm.
Lúc môi hắn cách môi cô gái mấy cm, hắn chợt do dự, bồ hồi, sợ hãi thắt chặt tim hắn, hắn ngước mắt, ánh mắt phức tạp khiến cho nàng đau lòng.
“Thanh Thanh, ta không sợ chết, nhưng mà ta sợ ta chết đi, một mình nàng sẽ rất cô đơn…” Nam tử nghẹn ngào một tiếng, nhỏ giọng nói.
Có một số việc có thể quên
Có một số việc chỉ có thể là kỉ niệm.
Có một số việc là cam tâm tình nguyện.
Có một số việc không thể làm hết sức.
Ta yêu ngươi, là kiếp nạn của ta.
Trong đầu nàng hiện ra câu nói này, lỗ mũi chua xót, muốn khóc, hắn oai phong một cõi, kiêu ngạo oai hùng, giờ phút này nằm trong ngực nàng khóc như một đứa trẻ. Đột nhiên nàng hiểu được yêu một người mà không thể cùng người đó sẽ đau đớn đến thế nào, nhưng đây là điều bất đắc dĩ. Cho nên Kim Minh, chỉ cần có một chút hy vọng, chúng ta đều không được buông tay.
Ánh mắt kiên quyết, tràn đầy sức mạnh, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy hắn run rẩy, do dự, nhưng nhanh chóng nàng nắm lấy bàn tay hắn, mười ngón tay giao nhau, cùng sống cùng chết, vui vẻ nắm tay nhau đến già.
Nam tử nhìn nàng, tròng mắt u ám từ từ sáng lên, ánh mắt nhìn cô gái dịu dàng như nước.
Một loại tình cảm ấm áp từ từ chảy vào giữa hai người, mười ngón tay quấn quýt như ước định cả đời, không xa không rời.
***********
Kim Minh vào triều sớm, nháy mắt bước vào đại điện, hắn đưa mắt nhìn Mạc Tang, hai tròng mắt thương cảm, lại nhớ đến bóng dáng Mạc Thương, trong nháy mắt hiểu được nối khổ của Mạc Thương.
“Mạc Tang…” Đứng trên bậc thang bằng đá, hai tay vòng ra sau lưng, nhìn mái nhà, đột nhiên cảm khái nói: “Ngươi và Mạc Thương đều giống nhau, đều là huynh đệ tốt của Trẫm!”
Mạc Tang ngẩn ra, thân hình nam nhân tám thước đột nhiên cứng đờ, thống khổ, tròng nước mắt mơ hồ nhìn Hoàng thượng.
Hắn hiểu ý tứ Kim Minh, từ hôm nay trở đi hắn sẽ lấy Mạc Thương làm gương.
Trong triều, Kim Minh cảm thấy có đôi mắt đang âm thầm quan sát hắn, sau khi dò xét một vòng, hắn nhìn chằm chằm vào U Dạ La đang đứng bất động, miệng nhếch lên, nở một nụ cười yếu ớt: “U tướng quân, ngươi bảo vệ quốc gia cực khổ, nghe nói ngươi còn là cô đơn, không bằng để Trẫm làm chủ, định cho tướng quân một mỗi hôn sự được không?”
Lời Kim Minh vừa nói lập tức được các đại thần phụ họa, chỉ có Kim Huy vẫn lạnh nhạt mím môi không nói gì.
“Hoàng thượng!” U Dạ La giật mình, nhanh chóng bước ra khỏi hàng, hắn ngước mắt nhìn đôi mắt đỏ thấm của nam tử, ánh mắt như có điều suy nghĩ mở miệng: “Vi thần không dám, hiện tại giặc bên ngoài chưa trừ, Đại Hách vẫn nhìn chằm chằm, vi thần không có ý định về hôn nhân, đợi Đại Hách lui binh, Hoàng thượng làm chủ cho vi thần cũng không muộn!”
Kim Minh suy nghĩ gật đầu, đưa mắt nhìn U Dạ La, “Không biết vì sao Trẫm nhìn thấy U tướng quân rất giống một người!”
U Dạ La giật mình, trực giác nhìn về phía Kim Minh, ánh mắt chợt lóe làm cho Kim Minh ngẩn ra, hắn nhướng mày, giống như hiểu rõ điều gì: “Nhưng mà bây giờ nhìn lại không giống!” Hắn cười lạnh mở miệng, thân thể đứng lên cao ngất, cẩm bào màu vàng thản xuống, hêt sức hoa lệ, phú quý.
“Bãi triều đi!” Hắn mím môi cười một tiếng.
Mọi người ngơ ngác nhìn nụ cười của hắn vẫn ngơ ngác chưa lấy lại được bình tĩnh, nhất là Kim Huy, hắn chăm chú nhìn Kim Minh, ánh mắt không biết là buồn hay vui.
Truyền thuyết ngàn năm chẳng qua chỉ tiên đoán sự xuất hiện của Mặc Thanh Thanh, ai cũng không thể biết quá trình sẽ xuất hiện những gì.
Phía sau tẩm điện, trong phòng hết sức âm u, Kim Huy từ từ bày ra những mốc thời gian Kim Minh thay đổi, đến nơi không hiểu hắn sẽ suy nghĩ một lúc, đến lúc mặt trời lặn về phía Tây, hắn mới kể xong.
Lão Hoàng đế nằm trên giường, sắc mặt ngày càng khó coi, da thịt khô quoắt, không có một tia dướng khí.
“Huy Nhi, ta nhìn thấy trong mắt con có sự nghi ngờ, lòng con giống như có gì đó không nỡ!” Lão Hoàng đế ho khan mấy tiếng, mở miệng.
“Vâng, phụ hoàng, trên thế giới này đáng sợ nhất là yên lặng chờ đợi, tạm thời không có chuyện gì không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra, con cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát sinh!” Kim Huy mở miệng, giọng nói nặng nề.
“Năm đó vị đại sự kia nói Ngôi sao Mặc tộc có thể thay đổi vận mệnh Kim Lang vương triều, nhưng mà thay đổi như thế nào chúng ta không thể biết được, Huy Nhi, chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ đời!” Lão Hoàng đế thở dài một hơi.
“Đáng tiếc… ta không thể nhìn được ngày đó, gần đây thân thể của ta càng ngày càng kém, chỉ sợ sắp đến ngày đại nạn của ta!” Hắn có chút thương cảm nhìn Kim Huy, đột nhiên mở miệng: “Nàng có khỏe không?”
Kim Huy ngẩn ra, cẩn thận phân biệt chữ nàng ở đây gật đầu một cái: “Mẫu hậu rất tốt, nàng giúp con rất nhiều, nhưng không hiểu tại sao, con cảm thấy trong lòng mẫu hậu cất giữ bí mật!”
Trước mặt Lão Hoàng đến, Kim Huy vẫn xem Hoàng phủ Tễ Tuyết là mẫu hậu, chỉ có như vậy hắn mới có thể an ủi đối với ông.
Lão Hoàng đế gật đầu một cái, “Huy nhi, nàng có lập trường của nàng!” Hắn ho khan, khó khăn mở miệng: “Ta giữ lại một di chiếu, để trong cung, nếu ta không chờ được đến ngày đó, Huy nhi, chờ mọi chuyện qua đi, Kim Lang biến mất, sẽ có người nói cho con di chiếu ở đâu, con giúp ta mang di chiếu cho nàng!”
Kim Huy nắm lấy bàn tay khô ráp của ông lão, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, nhất định người có thể mà!”
“Không cần nói cho bọn họ biết tình trạng của ta, mười mấy năm trước, ta đã coi mình như một người đã chết!” Ông lão lức đầu, nhắm mắt lại.
***********
Sau khi trở lại, Kim Huy vẫn ở Lạc Nhật, dưới ánh chiều tà, hắn nhìn thấy bóng dáng thướt tha trong lòng hắn đang đứng bên hồ, chống cằm ở cửa sổ phòng Tiền Dung, không ngừng nhìn quanh.
Kim Huy do dự, bất động thanh sắc tiến lên từ từ híp mắt, đứng cách cô gái khoảng mười thước, đứng xa xa nhìn nàng. Thấy cô gái dời mắt, hắn giả vờ như đang nhìn trời, mặt trời lặn về phía tây, những đám mây đỏ dẫn tản ra, lan đến mặt hồ hình thoi, không ngừng biến ảo đủ loại màu sắc xinh đẹp động lòng người.
“Kim Huy!” Liễu Nha gọi hắn, hắn giả vờ như vừa nhìn thấy nàng, nhướng mày kinh ngạc, nhàn nhạt lên tiếng: “ Tại sao ngươi lại ở đây?”
Liễu Nha thần bí kéo hắn, nhìn bốn phía nói nhỏ: “Ngươi có thấy Tiền Dung hay không?”
“Tiền Dung là ai?” Kim Huy bất động thanh sắc gạt tay nàng ra nhàn nhạt trả lời.
Liễu Nha nhìn ánh mắt của hắn có chút lúng túng, vẻ mặt lạnh nhạt của nam tử giống như không hề quan tâm.
“Ngươi làm sao vậy?” Nàng nhỏ giọng hỏi, đối với Kim Huy nàng luôn không đoán được, hắn luôn thần thần bí bí, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì?
“Không có gì, ta chỉ tò mò Tiền Dung là ai lại để cho nương nương như ngài phải nhớ đến mà thôi!” Hắn mấp máy môi, nụ cười như có như không.
“Tiền Dung là cung nữ ta mang ra từ bạo thất, ngươi đến Ngưng Hương cư mấy lần chắc biết nàng đi!” Nàng ngăn lại sự gấp gáp trong lòng, kiên nhẫn giải thích.
“Cung nữ? Ta không để ý!” Nam tử mỉm cười một tiếng, bước chân đi về phía trước.
“Này Kim Huy, ngươi không tự nhiên cái gì chứ, ta chỉ muốn tìm nàng, có việc rất gấp!” Liễu Nha đuổi theo, không kiên nhẫn giật tay áo của hắn.
Lúc nãy nàng đến bạo thất, tìm cả tòa nhà cũng không tìm thấy bóng dáng của Vẫn Lệ, tiểu thái giám trông coi cũng ấp a ấp úng, nên nàng mới phải đi tìm Tiền Dung.
Kim Huy nhàn nhạt cười, xoay người hỏi lại một câu: “Khu rừng hắc ám rất đẹp sao?”
Liễu Nha ngẩn ra, trước mắt hiện lên mấy chữ cong rồi, nhưng ngoài miệng vẫn cười cười: “Làm sao ngươi biết?”
Kim Huy vẫn cứ mỉm cười, “Bạo thất chơi cũng rất vui sao”
Nàng biết rằng hắn đã biết nên nói thật: “Ừ, ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết, bởi vì có một số chuyện ta chưa thể xác định, ta sợ ngươi…”
“Gây bất lợi cho Kim Minh sao?” Kim Huy híp mắt, ánh mắt tối sầm, nụ cười như có như không biến mất không thấy.
“Không phải…” Nhìn thấy ánh mắt âm u của hắn, Liễu Nha nhanh chóng giải thích, không biết mở miệng thế nào đành gật đầu một cái.
Không sai, nàng cảm thấy Kim Huy có tia địch ý với Kim Minh, có lẽ vì vương phi của hắn.
“Từ đầu tới cuối ngươi vẫn không tin tưởng ta!” Ánh mắt nam tử hiện lên sự thống khổ, nhở giọng nói, giống như tình cảm bị đè nén, ánh mắt bi thương làm cho nàng không biết làm thế nào.
“Không… Không phải vậy… ta…” Liễu Nha xua tay, muốn giải thích lần nữa nhưng bị nam tử cắt đứt, “Được rồi, coi như ngươi muốn giấu ta nhưng ta đều biết hết!” lại tiếp tục nói: “Vẫn Lệ đã chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.