Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 82: Chọn một




Hắng giọng, tạo hình, Liễu Nha đưa mắt ra hiệu cho Kim Nhật đứng nguyên tại chỗ.
“Thụ thương đích điểu nhi thành song đối, lục thủy thanh sớn trán tiếu nhan…” Lan Hoa chỉ kiều, nghẹo đầu nhìn lại, thấy Kim Nhật đáng yêu đứng ngốc một chỗ, không có phản ứng.
“Tướng công…” Âm điệu kéo dài, Liễu Nha nháy nháy mắt, ý bảo hắn nhanh đỡ nàng.
Biểu diễn một hồi, tạo hình đủ mệt. Nàng nháy mắt bảo hắn bắt đầu một đoạn, còn lại để nàng.
Rốt cuộc đến khi đôi môi đỏ mở ra, “Lão ưng phi lai điểu nhi tán, đai nan lâm đầu các tự phi…”
“…” Liễu Nha ngẩn ra, đây là từ gì, tại vạ bay đến mình, làm sao hát tiếp đây?
“Lộn xộn cái gì, ăn cũng ăn rồi, đi đi, đi nhanh đi!” Nam nhân chủ nhà tức giận, không để ý đến vợ, thẳng tay đuổi bọn họ đi.
“Không phải vậy, không phải vậy…” Liễu Nha muốn giải thích nhưng nam nhân chủ nhà thấy nàng ăn nhiều thịt dê nên đang tức giận, không nói hai lời, đẩy hai người ra khỏi cửa, phịch một tiếng, cửa lớn đóng lại, hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không khỏi cười to, cười lăn lộn trên mặt đất, nước mắt cũng chảy ra.
“Ha ha ha, không nghĩ tới Hoàng đế cũng có lúc bị người khác đuổi ra ngoài!” Liễu Nha lau nước mắt cười nói.
Kim Nhật ngẩn ra, nụ cười trên mặt cứng đờ, ánh mắt trở nên sắc bén, “Ta không phải là Hoàng đế, ta chỉ là một vật lệ thuộc không được nhìn thấy ánh mặt trời mà thôi!” Hắn tức giận không để ý tới nàng.
Liễu Nha ngẩn ra, âm thầm kêu một tiếng hỏng rồi, vì sao nàng lại nói như vậy, dù hắn với Kim Minh cùng một thân thể nhưng dù sao hắn cũng là tiểu Nhật mà.
“Thật xin lỗi, ta…” Liễu Nha xin lỗi hắn, thuận tiện đấm vai hắn như lấy lòng, “Ta không phải cố ý dù ngươi không phải là Hoàng đế, thì cũng là Vương gia, ngươi nhìn xem, bọn hắn đuổi chúng ta ra ngoài đấy!” Liễu Nha cố gắng đẩy sự chú ý của hắn sáng chuyện khác, đột nhiên đầu vai hắn run rẩy, giật mình, hắn xoay người lại, ôm Liễu Nha vào trong ngực, “Nha Nha, vì ngươi, chuyện gì ta cũng có thể làm, kể cả Hoàng đế…Nhưng mà ta sợ, sợ nếu đế lúc ta thực sự làm Hoàng đế..”Hắn dừng lại không nói thêm, chỉ ôm nàng, giống như sợ nàng sẽ bỏ trốn, tâm trạng hết sức thống khổ.
“Không, không!” Liễu Nha cả kinh, cố gắng thoát khỏi ngực hắn, “Ta không muốn ngươi làm Hoàng đế, Tiểu Nhật là tiểu Nhật, là tiểu Nhật đơn thuần đáng yêu, cái gì cũng không biết, chỉ là tiểu Nhật lệ thuộc vào Nha Nha, ngươi là ngươi, Kim Minh là Kim Minh, ta hy vọng hai người các ngươi mãi mãi tồn tại, không muốn bất cứ ai biến mất, ngươi có hiểu không?” Nàng nắm chặt tay hắn, vội vàng mở miệng, vẻ mặt vội vàng như sợ bọn họ ai cũng không thấy, nàng chỉ nghĩ đến đó thôi trong lòng như bị khoét một lỗ, nếu chuyện đó xảy ra, nàng không dám nghĩ tới, chỉ có thể nắm chặt tay hắn, những ngón tay giao nhau, ấm áp, tràn đầy hy vọng.
Tiểu Nhật cười nhạt, từ từ đưa cánh tay lên, ở trên không trung do dự một chút, bàn tay vén sợi tóc rũ trên trán của nàng, lúc bàn tay tiếp xúc da thịt, đầu ngón tay lạnh băng, dần dần thư thái, hắn si mê nhìn giống như đang vuốt ve bảo bối quý hiếm: “Nếu như vậy ngươi sẽ vất vả, rất cực khổ, chẳng lẽ giữa hai chúng ta, ngươi không thể chọn một sao? Ngôi vị hoàng đế vốn là của ta, nếu ta sớm đoạt giang sơn mà nói..”
Lời của Kim Nhật khiến cho lòng nàng sợ hãi, nàng nắm lấy tay hắn, vội vàng mở miệng: “Tiểu Nhật, ngươi nghe đây, ra không cho phép ngươi tổn thương Kim Minh, không cho phép, đương nhiên ta cũng không cho phép ngươi tự làm tổn thương chính mình, các ngươi vốn là một, tại sao phải muốn tranh đoạt đến ngươi chết ta sống, cứ tồn tại như vậy không phải rất tốt hay sao?”
“Ngươi không cho phép ta tổn thương Kim Minh?” Sắc mặt hắn tối lại, ánh mắt sâu thẳm trong bóng tối, hắn kinh ngạc nhìn Liễu Nha thật lâu, bất chợt lạnh lùng đẩy nàng ra, “Làm sao ngươi biết ta làm tổn thương hắn, từ đầu đến cuối là hắn áp chế ta mà thôi, ta chỉ là một con rối trong bóng tối mà thôi!” Vẻ mặt cô đơn đó làm cho lòng nàng chùng xuống.
Đúng vậy, không phải hiện tại người thô bạo là Kim Minh sao? Tại sao nàng lại nói những lời này với Kim Nhật đáng yêu chứ, nàng ảo não vỗ đầu một cái, cảm giác mình lẫn lộn giữa hai người, “Thật xin lỗi, ta…”
“Ta cùng với Kim Minh, ngươi chỉ có thể chọn một!” Kim Nhật không quay đầu, lạnh lùng đưa lưng về phía nàng, mở miệng nói, sống lưng cao nhất lạnh băng dưới ánh trăng, khó có thể che dấu sự cô độc.
“Ta…” Liễu Nha cắn môi, nàng không thể chọn, cho dù có chọn cũng không thay đổi được gì, Kim Minh,. Kim Nhật, nàng đều không muốn mất ai.
Kim Nhật đứng đó, chờ đợi sự lựa chọn của nàng, hắn cho rằng nàng sẽ không do dự mà chọn hắn, nhưng nàng im lặng càng lâu máu trong người hắn giống như đông lại, huyết sắc trong mắt ngưng tụ trong tròng mắt màu đồng của hắn.
Không khí giống như ngưng tụ, Liễu Nha nhìn bóng dáng trước mắt, khó khăn trả lời.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt không cam lòng của Kim Nhật, giống như ánh trăng ẩn giấu trong đám mây.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, không phải ngươi muốn đi dạo chợ đêm hay sao? Đi luôn đi!” Một lúc sai, hắn xoay người, nụ cười rực rỡ lần nữa hiện lên trên khuôn mặt của hắn.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không để ý đến ta nữa!” Nhìn thấy nụ cười của hắn, tâm tình của nàng mới hạ xuống, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay của hắn kéo đi.
Kim Nhật cười nhẹ, trong nháy mắt ánh trăng sáng ngời bị mây đen che phủ, nụ cười của bóng ma nam tử trong nháy mắt hiện lên sự tàn khốc.
“Vừa rồi ngươi hát bài gì, câu hát tiếp theo là gì?” Hắn vừa đi vừa hỏi.
“Thuận tay nắm lấy đóa hoa, ta cùng với vợ đúng lúc… vợ chồng yêu thương dù đắng cay hay ngọt ngào, ta với ngươi vẫn là một đôi chim uyên ương, cùng bay lượn giữa trời đất!” Liễu Nha nhẹ nhàng hát, lời ca bay trong gió, mây đen từ từ tản đi.
“Chim uyên ương? Nha Nha thật sự cho rằng chúng ta như đôi chim uyên ương?” Kim Nhật nháy nháy mắt, nắm lấy tay nàng lắc lắc, hai mắt cười híp lại.
“Ngươi không thấy là ta đang hát kịch sao?” Liễu Nha ngẩn ra, hất tay hắn ra, tức giận đi về phía trước, cách đó không xa là một chợ đêm nho nhỏ, dù đã gần mùa đông, trời có chút lạnh. Nhưng từ xưa đến nay, người buôn bán vì kế sinh nhai, luôn bận rộn làm việc, thừa dịp thời gian còn chưa có lạnh, người đông, cửa hàng hai bên mọc ra, dù là tửu lâu hay quán trà, khách sạn, phường thêu, cửa hàng muối… cũng luôn nhộn nhịp.
Kim Nhật ngẩn ra cho là nàng đang tức giận, tiến lên giật giật tay áo của nàng, nháy nháy mắt đáng thương, “Ngươi đừng tức giận nữa được không?”
“Không phải vậy, chỉ là chúng ta không mang tiền…” Liễu Nha không quay đầu nhìn hắn, chỉ đang thưởng thức một túi tiền, dù chỉ là chiếc túi bình thường, nhưng thợ may thật giỏi, đáng yêu nhất là hai con heo mập mạp, cùng với dáng vẻ của một tên ngốc, làm cho người ta nhìn vào không kìm được mà yêu thích.
Người bán túi là một bà lão đang nhìn chằm chằm hai con rồng trước ngực Kim Nhật không nháy mắt.
“Cái túi tiền này bao nhiêu?” Liễu Nha vừa muốn hỏi giá, đột nhiên bị ánh mắt của bà lão hù dọa. Lần này không đợi nàng mở miệng, Kim Nhật đã cởi áo bào trên người, cùng chiếc áo lông thú màu trắng, ống tay và cổ tay thêu màu tím, hoa văn tinh xảo, nhìn là biết quần áo đắt tiền, nhưng so với long bào thì khiêm tốn hơn.
“Ta là người biểu diễn kịch, hai vợ chồng chỉ có …” Sợ người khác không tin, hắn còn học dáng vẻ khi hát của nàng, chọc cho Liễu Nha đứng một bên cười khanh khách.
Bà lão rốt cuộc cũng phản ứng lại. xoa mồ hôi lạnh: “Hai đồng tiền!” Nàng chưa từ bỏ ý định nhìn Kim Nhật, ân cần nói: “Tiểu ca này, mua cho vợ ngươi một cái đi, chỉ có hai đồng tiền”
Liễu Nha ngẩn ra, bị bà lão nói như vậy, mặt nóng lên, có chút lúng túng trả lại túi tiền.
“Sao vậy? Không phải ngươi thích nó sao?” Kim Nhật hỏi nàng,nhất thời hiểu được đáng yêu gọi một tiếng: “Nương tử!”
“Ngươi… Không đùa nữa, chúng ta không có tiền!” Trong lòng giật mình, cắn răng nhìn hắn, lấy túi tiền trả lại cho bà lão, “Chúng ta không cần!”
“Không có tiền ta có thể đổi!” Hắn lắc lắc miếng ngọc bên hông, ánh mắt lóe lên đắc ý.
“Không thể!” Liễu Nha ngăn hắn lại lại bị hắn trốn thoát, xoay người đi vào hiệu cầm đồ.
“Như vậy cũng được sao?” Liễu Nha kinh ngạc nhìn hắn.
“Không sao, dù sao cũng cùng nhau dùng!” Hắn lơ đễnh trả tiền cho bà lão, lấy túi tiền, thả bạc vào trong, sau đó đeo bên hông, bàn tay nắm lấy bả vai nàng, “Nương tử, bây giờ chúng ta có tiền, thích gì mua nấy!” Lời nói của hắn mập mờ làm cho nàng không được tự nhiên, nhưng trong lòng ấm áp, tấm ngực của hắn làm cho nàng nhớ tới bạn trai cũ Như Phong… Dời mắt, ở bên góc tường xuất hiện bóng dáng làm cho nàng ngẩn ra, khôi giáp màu bạc, ở trong đêm tối hết sức chú ý, là U Dạ La, hắn đang theo dõi bọn họ.
Nhưng mà có U Dạ La theo dõi, nàng cũng yên tâm, chắc chắn vừa rồi hắn cũng thấy hết đi? Sẽ chuộc lại long bào với Ngọc bội sao?
Trước khi trời sáng, bọn họ phải về, tuyệt đối không thể để cho Kim Minh phát hiện sự khác thường!
Chiều nay, bởi vì không có phiền muộn, tâm trạng nàng rất vui vẻ, mua một đống đồ, từ Ngọc đến đồ ăn, nhưng trong tay cầm mấy thứ đó, nếu tự nhiên mang về Hoàng cung, không phải sẽ bị lộ hết sao? Nàng phải tìm cách gửi lại đống đồ này .
Từ chỗ gửi đồ đi ra, bọn họ đụng phải Kim Huy sắc mặt đang xanh mét, hắn lẳng lặng nhìn nàng cùng Kim Nhật, ánh mắt lạnh nhạt.
Giờ đã là nửa đêm, chợ đã tản đi, tiếng động ở bên đường cái đã không còn, tất cả đều yên tĩnh.
“Trở về cùng với ta!” Kim Huy nhàn nhạt mở miệng, giọng nói đầy lạnh lùng.
Kim Nhật nhíu mày không vui, từ từ lắc đầu một cái.
“Kim Nhật, ngươi không cần tùy hứng, không lẽ ngươi muốn Kim Minh phát hiện ra sự tồn tại của ngươi hay sao? Ngươi có biết Kim Lang cường đại đến cỡ nào không? Hắn sẽ đem ngươi cắn trả, có Mặc Thanh Thanh ở đây ngươi có thể yên tâm, sẽ có một ngày ngươi nhìn được ánh mặt trời, không nên nhất thời gấp gáp!” hắn tiến lên nhẹ giọng bên tai Kim Nhật.
Khóe môi mấp máy, Kim Nhật nở một nụ cười hứng thú, đầy ý vị: “Hiện tại ta có thể phá vỡ kết giới của hắn, ta không sợ hắn!”
“Nhưng nếu hắn biết chân tướng, hắn sẽ giết Mặc Thanh Thanh, nàng chết, ngươi cũng biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này!” Kim Huy quay đầu nhìn về phía Liễu Nha.
Kim Nhật im lặng, từ từ gật đầu một cái, nắm tay Liễu Nha trở về.
“Các ngươi đang nói gì vậy?” Liễu Nha quay đầu nhìn Kim Huy đang đứng trước khách sạn, trên mặt bao trùm sự lo lắng.
“Không có gì, chẳng qua có một chút chuyện riêng, chúng ta trở về nhanh thôi, ta mệt quá!” Hắn nũng nịu tựa vào vai nàng, từ từ nhắm mắt lại.
Lời này là nói thật, chuyện phá bỏ kết giới là hết sức nguy hiểm, hơn nữa không thuộc khoảng thời gian của hắn, hắn lúc nào cũng phải chống lại phản pháo của cái bóng kia.
Hắn thật sự rất mệt.
Trở lại Ngưng Hương cư, Kim Nhật ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay ôm lấy nàng không nói gì mà chỉ ngủ trầm trầm.
Khi thân thể nam nhân dán chặt sau lưng mình, tâm tình nàng lần nữa lẫn lộn. Nàng không biết phía sau mình là Kim Nhật hay đã là Kim Minh.
Lưu ly cung, tâm tình Thái hậu nặng nề, rốt cuộc cũng chờ được Kim Huy quay lại.
“Hắn đã hồi cung sao?” Thái hậu vội vàng mở miệng.
Kim Huy gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Như thế nào? Có chuyện gì xảy ra sao?” Thái hậu nhìn thấy mày rậm của hắn chau lại, trong lòng dâng lên sự bất an.
“Không có gì… chẳng qua ta thấy có chút kì lạ, Kim Nhật có thể xuất hiện trước canh ba, Mặc Thanh Thanh có sức mạnh lớn như vậy sao?” Kim Huy nhăn mặt cau mày, nhẹ nhàng mở miệng.
“Canh ba? Ý ngươi là hắn có thể ra ngoài bất cứ lúc nào sao?” Thái hậu cũng không lo lắng như Kim Huy, mà ngược lại có chút mừng rỡ.
“Vâng, hắn càng ngày càng mạnh, lúc đầu để cho Kim Minh hôn mê ba ngày ba đêm đến bây giờ tự nhiên xuất hiện, ta cảm thấy hắn càng ngày càng mạnh, hơn nữa…” Hắn cau mày, không biết mình giải thích có hợp lý hay không, “Thậm chí có chút đáng sợ, ánh mắt của hắn làm ta cảm thấy bất an”
“Huy nhi, đó là Kim Nhật, là người tốt đáng yêu, đối với Kim Nhật không có gì lo lắng, hắn không phải là Kim Minh, không bị Kim Lang khống chế. Ngươi không cần lo lắng như vậy, có lẽ ngôi sao Mặc tộc có khả năng làm Kim Lang biến mất. Ngươi nhìn mấy ngày hôm nay, Kim Minh đã thu liễm rất nhiều, ít nhất hắn còn chuyên tâm quốc sự, nếu tiếp tục như vậy, đó là may mắn của quốc gia!” Thái hậu nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng mà… mẫu hậu, ta cảm thấy, giống như bão táp trước bình minh, hiện tại Kim Nhật không kiêng kỵ gì nữa, thậm chí hắn còn đem long bào cùng ngọc bội đi đổi, nếu bị Kim Minh tra ra dấu vết…” Kim Huy nhăn mày, hắn là một người cơ trí, tự dưng hoảng hốt không óc nguyên do.
“Cái gì? Ngươi…” Thái hậu vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Ngươi chuộc bọn chúng về chưa?”
“Tất nhiên, nhưng hắn không kiêng kị như vậy làm ta có chút bất an!” Hắn rũ mắt thở dài.
Mặc dù bên cạnh Hoàng thượng có Mạc Tang, nhưng bên trong Hoàng cung còn nằm trong tay hắn.
Thái hậu cau mày, “Ta sẽ cảnh cáo hắn!”
Sáng sớm, Liễu Nha bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ, Kim Minh đang nằm bên cạnh. Nhẹ nhàng duỗi chân tay, chăm chú nhìn nàng, tròng mắt xanh đen sáng rực, giống như cây liễu mới nảy mầm vào mùa xuân, làm cho người ta tràn dầy sức sống.
Hắn nhìn nàng, giống như đang nhìn bảo bối, ánh mắt đầy nâng niu.
“Kim Minh?” Liễu Nha mở mắt, áo bào dưới ánh nắng càng rực rỡ.
“Đương nhiên là ta? Không lẽ trong lòng ngươi còn có người khác sao?” Hắn nhẹ nhàng chỉ chỉ vào ngực nàng, ánh mắt cười xinh đẹp, ánh mắt tỏa sáng.
Liễu Nha kinh ngạc lắc đầu một cái, không dám nhìn nụ cười xinh đẹp của hắn, hoài nghi mình nằm mơ, hắn rất ít khi cười với mình như vậy.
“Vậy thì tốt!” Hắn giống như lấy được một lời bảo đảm, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
“Hoàng thượng!” Ngoài cửa, Mạc Tang đứng ở bên ngoài, giọng điệu nóng nảy, trong nháy mắt nàng cảm thấy thân thể nam tử đang căng thẳng.
Ánh mắt nam tử tối sầm, đẩy Liễu Nha ra, lạnh lùng mở miệng: “Trẫm còn có việc cần cần xử lý, ngươi chờ Trẫm trở lại!” Đúng lúc hắn nâng mắt nhìn, “Thái hậu hy vọng ngươi có thể vì Trẫm sinh một đứa bé, hiện tại Trẫm thấy đây là một chủ ý tốt! Mỗi sáng sớm tỉnh dậy có thể nhìn ngươi như vậy, trong lòng sẽ không hoảng hốt nữa!” Hắn chỉ vào trái tim mình, cười quyến rũ, “Ngươi là nữ nhân đầu tiên Trẫm muốn cùng ngươi sinh một đứa trẻ!”
Hắn đi rồi nhưng nàng vẫn còn kinh ngạc ngồi trên giường, không kịp tiêu hóa lời nói của hắn, hắn, hắn muốn cùng nàng sinh một đứa bé, nàng vỗ đầu, hiện tại là sao vậy? Nhưng nàng vẫn muốn Kim Minh tồn tại nhưng bên trong Hoàng cung ai cũng muốn giữ lại Kim Nhật… Kim Minh bị mọi người ruồng bỏ. Càng như vậy trong lòng nàng càng đau lòng cho hắn.
Bên ngoài Ngưng Hương cư, Mạc Tang nhẹ giọng nói mấy câu bên tai Kim Minh.
“Bắt cái tên Tiên Vu giả thần giả quỷ đó lại!” Kim Minh cười lạnh, ánh mắt hiện lên sự tàn khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.