Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 80: Bí mật chiếc nhẫn Phượng




Liễu Nha thở hổn hển ngồi trên nắp động, tham lam hô hấp không khí mới mẻ trong rừng, bò lâu trong động làm cho nàng có cảm giác hít thở không thông.
Chợt, thân thể nàng cứng đờ, tiếng hát từ đâu vọng lại, “Đào lý xuất thâm tỉnh, hóa diễm kinh thượng xuân. Nhất quý phục nhất tiện, quan thiên khởi do thân. Thế nhân cẩu mục kiến, hàm tửu tiếu kinh đan. Tha nhật hồng nhan hiện, nguyệt hàn yên minh cô sơn diêu!”
Vừa nghe lời bài hát, Liễu Nha đứng lên, la lớn: “Là ai, mau ra ngoài cho ta, Vẫn Lệ, ngươi không cần phải trốn, ta đã nhìn thấy ngươi!”
Tiếng hát đột nhiên ngừng lại, sương mù càng ngày càng đậm, giờ là ban ngày, nhưng lá cây che hết ánh sáng mặt trời, hơn nữa sương mù dày đặc, tầm nhìn chỉ đến một thước, xa hơn nữa chỉ có thể nhìn mơ hồ.
Liễu Nha híp híp mắt, muốn nhìn thấy xa hơn, nàng biết những lời này của mình làm cho người đó bỏ đi, nữ nhân kia chính là Vẫn Lệ, không thể sai, hơn nữa nàng khẳng định nàng ta đang đứng cách đây không xa để quan sát mình.
Liễu Nha đứng thẳng, cảnh giác nhìn bốn phía, nàng sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện đánh lén như lần trước, nàng nhất định phải bắt được nàng ta.
“Ngươi mau ra đây, mấy lần theo dõi ta, không phải muốn ta phát hiện mật đạo, phát hiện ám thất, là muốn đưa ta vật gì hay sao? Hiện tại ta đã tới, có thể quang minh chính đại đứng trước mặt ta nói chuyện, chúng ta đối mặt với nhau mà nói” Liễu Nha không kiên nhẫn gọi.
Cả khu rừng yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, một tiếng vang cũng không có.
Nữ nhân kia vẫn không chịu ra ngoài, Liễu Nha đợi mãi rốt cuộc cúng tiến lên. Nàng mở miệng kêu: “Ta nhìn thấy người, giờ đến lượt ta tìm người!” Sau đó từ từ bước.
“Không nên tới đây!” Đột nhiên trong rừng vang lên tiếng già nua đáng sợ, giống như thanh sắt đang ma sát trên tảng đá, qua tai người, trong lòng không nhịn được mà sợ hãi.
Liễu Nha đứng tại chỗ, dần dần nàng nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng nữ tử, cùng mùi tanh hôi tiến lại, giống như mùi thi thể. Đột nhiên nàng nhớ tới con chuột đã chết, chính là mùi này.
“Rốt cuộc ngươi là người hay là quỷ?” Mùi xác chết bay tới, làm cho nàng sợ hãi, từ từ lùi về phía sau, trên mặt hiện lên đầy đề phòng.
“Không phải ngươi đã nhìn thấy ta hay sao? Ta là người hay quỷ cũng tương đối rõ ràng!” Giọng nói đầy châm chọc, cùng với đám sương dày đặc, từ từ bao vây nàng.
“Vẫn Lệ, ngươi không chết có phải hay không? Tại sao ngươi lại muốn ta tới đây? Có chuyện gì ngươi nói đi!” Lời nói dối bị nữ nhân đâm rách, trên trán nàng nóng lên.
“Ta chỉ tò mò tới nữ nhân có thể thay đổi lịch sử Kim Lang vương …” Bóng trắng rốt cuộc cũng dừng lại trước mặt nàng, chỉ một cái, nàng cúi người, bộ dạng buồn nôn.
Nàng không phải là nữ nhân kia, nữ nhân sờ tay nàng, từng vết máu trên khuôn mặt, thời gian đã lâu, những vết máu đọng lại trên mặt đã biến thành từng vết sẹo đỏ sậm.
Cô gái một thân màu trắng, nhưng y phục đã không còn hình thù, chỉ mơ hồ nhìn thấy màu trắng.
Trên người tản ra mùi hôi thối như xác chết, nàng ta nhìn nàng, hai tròng mắt màu đỏ dữ tợn.
“Ha ha!” Nữ nhân cười điên cuồng, nhưng đầy thống khổ, nàng nhìn Liễu Nha, khuôn mặt dữ tợn đầy châm chọc: “Ngươi nhìn bộ dạng của ta có phải rất ghê tởm hay không? Rất đáng sợ? Những thứ này đều là do mệnh trời ban cho, cái gì mà đấng cứu thế, ta nhìn thấy cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi!” Nàng tiến lên, mùi hôi thối quẩn quanh bên người, gió thổi qua làm nàng muốn nôn.
Liễu Nha vịn vào cành cây khô, miễn cưỡng chống đỡ thân mình, nhẹ giọng:
“Nhưng bộ dạng của ngươi cũng quá đáng sợ không phải sao? Chẳng lẽ mười mấy năm qua ngươi không tắm rửa sao? Vết thương trên người bị thối rữa sao? Tại sao…?” Nàng phất tay, ý bảo nữ nhân kia cách xa nàng một chút.
Một chút tổn thương xẹt qua tròng mắt màu máu của cô gái, nàng cắn chặt đôi môi khô khốc, chăm chú nhìn Liễu Nha: “Ngươi cho là ta nguyện ý như vậy sao? Ta ở trong mật đạo tăm tối năm năm, năm năm này làm bạn với chuột, vết thương thối rữa, ta không để ý tới, ta muốn sống, người kia cho ta cơ hội sống, ta phải nắm thật chắc, ta phải sống, nhìn ngày vương triều này diệt vong.
Nàng nói xong, ánh mắt đầy hận ý: “Không ai có thể cứu vương triều này, không có ai, yêu nghiệt tồn tại ngàn năm, máu tươi của các cô gái nhuộm đầy dưới đất, nhưng tất cả đều sẽ kết thúc, ngày tiểu thư nhà chúng ta chết, nó đã kết thúc!”
Liễu Nha cố nhịn cảm giác ghê tởm trong lòng, cố gắng phân tích ý tứ trong lời nói của nàng ta, hình như nàng ta biết mọi chuyện mà tiểu thư kia là Thái hậu chăng?
“Ngươi yên tĩnh một chút, tiểu thư của ngươi gọi là gì? Nàng chết như thế nào?” Liễu Nha cố gắng trấn an nàng ta.
“Nàng bị ta tự tay đẩy xuống nước, mùa đông rét buốt… nàng chết, bị chết đuối!” Nữ nhân kia cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Liễu Nha, cười một cách quái dị: “Ta không phải cố ý, không phải cố ý, ta quá sợ hãi, quên mất tiểu thư ở sau lưng, ta…” Nàng vừa cười vừa khóc, sau đó nằm lăn xuống đất: “Ông trời ơi, ta không muốn sống tiếp, thà rằng người chết là ta, mà không phải là tiểu thư đối với ta ân trọng như núi!”
“Vẫn Lệ!” Liễu Nha gọi tên nàng, hiện tại nàng chắc chắn nữ nhân này là Vẫn Lệ.
Cô gái ngẩn ra, ngừng khóc, sau khi phát tiết xong, vẻ mặt từ từ bình tĩnh lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng nhìn vào Liễu Nha: “Tại sao ngươi biết tên của ta?”
“Vẫn Lệ, vốn tên của ngươi là Tiền Nga phải không? Còn tiểu thư trong miệng ngươi là Thái hậu? Nếu ta nói cho ngươi biết tiểu thư nhà ngươi còn sống, trong lòng ngươi có thoải mái hơn không?” Liễu Nha khẽ thở dài, nhỏ giọng nói.
“Tiểu thư còn sống, không thể nào, chính ta tận mắt nhìn thấy thi thể của nàng nổi trên mặt nước, gương mặt không còn huyết sắc, thân thể cứng ngắc… là ta hại chết tiểu thư!”
Liễu Nha nhìn vẻ mặt nghiêm túc khẳng định của nàng ta, nếu không phải Thái hậu vẫn đang sống tốt tại Lưu ly cung, nhất định nàng sẽ tin lời của nữ nhân này.
“Ta không có lừa người, tiểu thư của ngươi không phải là Thái hậu sao? Hiện tại nàng vẫn rất khỏe mạnh, cũng rất vui vẻ!” Liễu Nha khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này rất đáng thương.
Cô gái nghe lời nàng, không có ngạc nhiên mà ngược lại lạnh lùng cười một tiếng, “Qủa nhiên là người phàm tục!” Nàng nói xong, xoay người đi về phía rừng rậm.
“Này, ta còn chưa nói xong đâu?” Thấy nàng ta bỏ đi, Liễu Nha quýnh lên lớn tiếng gọi.
“Chờ tới khi ngươi hiểu được bí mật của nhẫn Phương lại đến đây tìm ta!” Cô gái lạnh lùng mở miệng, bóng dáng từ từ biến mất trong rừng rậm.
“Nhẫn Phượng?” Liễu Nha ngẩn ra, thật quen thuộc, đó không phải là chiếc nhẫn ngọc nàng nhặt được ở trong hồ hình thoi sao? Hiện tại nó phải ở trong tay Thái hậu mới phải chứ.
Liễu Nha ngồi trên nắp đậy miệng giếng suy tư, trong lòng muốn chạy theo Vẫn Lệ để hỏi cho rõ, nhưng sương mù lớn, nàng vẫn không thể bảo đảm cái con người kia hoàn toàn không có ác ý với mình, cuối cùng quyết định từ bỏ, nhìn sắc trời không còn sớm, nàng đứng lên mở nắp giếng, quyết định trở về.
Khó khăn quay trở lại, lúc hít thở không thông, nàng thầm nghĩ nếu nàng ở trong mật đạo này với chuột năm năm… thà rằng chết còn hơn.
Người kia cho ta cơ hội sống sót, ta sẽ nắm thật chắc, ta phải sống - trong đầu nàng hiện ra câu nói của Vẫn Lệ, người kia? Là ai? Trong cùng từng đồn đãi nàng bị treo cổ trong rừng rậm, nếu nàng không chết, vậy là có người cứu nàng hoặc không giết nàng.
Năm đó Thái hậu đã chết là ai chứ?
Liễu Nha suy nghĩ, lúc nhìn thấy ánh sáng, mở ván giường, đột nhiên nàng cứng đờ. Nàng nhìn vào ánh mắt xanh đen mà chủ nhân của đôi mắt đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào bộ dạng chật vật của nàng.
“Kim Minh? Tại sao ngươi lại ở đây?” Ánh mắt nam nhân âm trầm như vậy, lạnh lùng nhìn nàng.
Nam tử không mở miệng, chỉ chuyển mắt nhìn cửa động trên chiếc giường, ánh mắt đầy ý cười lạnh lùng.
“Ta…” Liễu Nha vẫn đang ở trong cửa động, không biết có nên ra ngoài hay không hay là bỏ trốn.
“Đi thôi!” Hắn mở miệng, ánh mắt sáng lên, mặc dù lời nói vẫn còn lạnh lùng nhưng làm cho nàng quyết định.
Nàng bò ra ngoài, sau đó đóng lại ván giường.
Dù như thế nào, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Kim Minh đi trước, nàng theo sau, nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại từ bỏ.
Ngưng Hương cư, một ly trà nóng, nuốt mấy miếng thức ăn vào bụng, tâm tình của nàng mới hạ xuống, đưa mắt nhìn Kim Minh, quyết định tự thú: “Hôm nay ta vào khu rừng hắc ám chỉ muốn tìm ra ai là người đánh ra ngất xỉu, ta không tin trên thế giới này có quỷ, ta chỉ cảm thấy có người cố tình quấy rối!”
Kim Minh ung dung ngồi trên tháp, giống như đang thưởng thức ly trà, gương mặt không vì lời nói của nàng mà có biểu hiện khác thường.
“Là thật đấy, ngươi phải tin tưởng ta. Lúc ta phát hiện ra mật đạo sau đó chui qua, nhìn thấy khu rừng hắc ám, chỉ tiếc cái gì cũng không tìm được!” Nàng rũ mắt, không nói ra được cảm xúc lúc này, chỉ cảm giác bên trong hoàng cung này nàng không thể tin tưởng ai, ngay cả Kim Minh mà nàng thích, nàng nhìn hắn, có đôi lúc cảm thấy xa lạ, giống như không phải là hắn.
Nàng lắc đầu một cái, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu.
“Ngươi không tìm được gì sao?” rốt cuộc Kim Minh cũng đặt ly trà xuống, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn nàng, “Trẫm đã từng phái người lục soát rừng rậm mười mất lần, nhưng bên trong không có một bóng người, nhưng mà…”Hắn cau mày, “Nếu có mật đạo, tất nhiên Trẫm không thể nào tìm ra được!” Hắn mím môi cười một tiếng, “May có ngươi”
Hắn dời mắt hô lên: “Mạc Tang, vào đi!”
“Vâng!” Mạc Tang nghe lệnh, khom người đi vào.
“Đưa người đi lục soát khu rừng hắc ám, đừng quên bên trong có một mật đạo, phải tìm cẩn thận, nếu tìm được, không nên làm hắn bị thương, phải mang trở lại!” Kim Minh lạnh lùng phân phó.
“Vâng, Hoàng thượng!” Mạc Tang nhận lệnh, trước khi đi còn lạnh lùng nhìn Liễu Nha một cái.
Liễu Nha ngẩn ra, đưa mắt nhìn hắn, hắn lại thu hồi ánh mắt, bộ dạng phục tùng, cung kính lui ra ngoài.
“Không lẽ ngươi không tin ta?” Liễu Nha nóng này, nàng biết nhất định Kim Minh không tin nàng, hắn cũng hoài nghi khu rừng hắc ám có bí mật không để cho ai biết.
“Không phải vậy, chẳng qua ta thấy Hoàng cung có quá nhiều cấm kỵ, muốn tiêu trừ mà thôi!” Đột nhiên hắn mím môi cười nhẹ.
Liễu Nha cắn môi không nói gì.
Một lúc sau, hình như hắn mệt mỏi, lấy tay chống đầu, nằm ngủ trên tháp. Liễu Nha gấp gáp, không thể cho người đi thống báo, đột nhiên nhớ ra một người, thừa dịp Kim Minh ngủ say, cẩn thận ra ngoài.
Thiên điện Duẫn Thiên cung, lúc sáng đứng trước cột đá nói chuyện với Mạc Thương nhưng mắt nàng đảo quanh khắp nơi, nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng của hắn, hỏi mấy thị vệ ai cũng không nhìn thấy.
“Đi đâu rồi vậy?” Liễu Nha gấp gáp dậm chân, xem ra phải đi tìm Kim Huy, hắn là người thâm tàng bất lộ, nàng vẫn chưa biết ý đồ của hắn.
Minh điện, sắc trời dần tối, ánh nến thắp lên, Kim Huy đang nói chuyện với Tiên Vu trong thư phòng, thảo luận chuyện kết minh.
“Vương gia, nếu Kim Lang vương quyết định như lời ngài, tin rằng quan hệ giữa Tiên Nô và Kim Lang vương triều sẽ tốt đẹp!” Đại ấn trên văn thư kết minh, Tiên Vu nhìn hồng ấn tràn đầy cảm xúc.
“Thái tử nói đùa, thánh ý khó đoán, tối hôm qua là hiểu nhầm. Hoàng huynh quản lý triều chính mười mấy năm qua, Kim Lang vương mưa thuận gió hòa, nhân dân an cư lạc nghiệp, Hoàng huynh cũng được xem như là Hoàng đế tốt!” Kim Huy cười nhẹ, nụ cười vĩnh viễn như vậy, không sâu không cạn.
“Vương gia thật sự nghĩ như vậy sao?” Tiên Vu lắc đầu một cái, vừa định nói tiếp thì Nhung Thiên bất chợt đi vào bẩm báo: “Vương gia, Thanh phi nương nương tới!”
Kim Huy ngẩn ra, theo bản năng đứng dậy, ánh mắt không tự chủ được mừng rỡ, tuy đã che dấu nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Tiên Vu.
“Ta đi trước!” Hắn nhẹ giọng nói, đi thẳng hậu điện, Kim Huy nhanh chóng bảo Nhung Thiên để nàng vào.
“Có chuyện gì không?” Cửa mở ra, hắn nhìn thấy thần sắc lo lắng của Liễu Nha, biết nhất định đã có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi biết Vẫn Lệ không?” Liễu Nha vội vàng mở miệng.
Kim Huy ngẩn ra, ánh mắt tối lại, tia sát ý bắn ra, ngay cả Liễu Nha luôn chậm chạp cũng nhìn thấy được.
“Ngươi…” Liễu Nha cau mày, giọng nói có chút chần chờ.
“Ngươi hỏi nàng làm gì?” Kim Huy lạnh lùng ngước mắt nhìn nàng.
“Không phải là… Thỉnh thoảng ta nghe được, là là nghe người ta nói, cho nên cảm thấy tò mò…” Cảm giác được nam tử không vui, nàng phất tay một cái, “Ta biết, ta biết hết, ngươi không muốn ta tò mò, tò mò sẽ hại chết ta, nhưng mà… Tóm lại, ngươi biết Mạc Thương đi đâu không?”
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Mạc Thương mới an toàn nhất.
Trung thành với chủ, không suy nghĩ đến lợi ích.
“Không phải đang bảo vệ ở Thiên điện hay sao?” Kim Huy nhướng mày, ánh mắt nghi ngờ, hiển nhiên hắn có chút nghi ngờ với nàng.
“Không có ở đó, hình như đột nhiên biến mất, ta không biết, …không sao, ta chỉ muốn tới hỏi ngươi có biết hắn đang ở đâu không, nếu ngươi bận…” Nàng nhìn văn thư trên bàn cùng với ngọc tỷ, vội vàng cin lỗi: “Vậy ta đi trước, ngươi làm việc tiếp đi!” Nàng xoay người muốn ra ngoài.
“Thanh Thanh!” Kim Huy ngẩn ra, gọi nàng, “Chẳng lẽ ngươi đến tìm ta chỉ vì chuyện này sao?” Giọng nói trở nên dịu dàng chờ mong.
“Ừ, đúng thế!” Liễu Nha nhìn hắn, gật đầu một cái.
Thần sắc nam tử tối lại, rất nhanh ngước mắt xoay người đi, cười một nụ cười khách khí và xa lánh: “Sau này những chuyện nhỏ như vậy không cần nương nương tự mình đi, bảo cung nữ đến truyền lời là được!”
Hắn đang tức giận, dù đang mỉm cười nhưng ánh mắt rõ ràng tức giận. Liễu Nha cau mày, không biết vì sao hắn tức giận, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng như thế nào, đứng ngẩn ngơ bất động tại chỗ.
“Mời nương nương trở về, thời gian không còn sớm, nếu để Hoàng huynh biết, e rằng sẽ có một trận sóng gió!” Hắn đưa tay, rũ mắt xuống, không nhìn nàng một cái.
“Ta đi đây!” Liễu Nha nổi giận, không tìm được người giúp đỡ không nói còn nhận được sự thất vọng như vậy, nàng tức giận rũ mắt xuống, bĩu môi đầy không vui, tâm trạng mất mác đi ra ngoài.
Kim Huy nhìn bóng lưng cô đơn của nàng, muốn mở miệng gọi nàng, cuối cùng cũng buông tha. Đã hiểu rõ hết nhưng trong lòng vẫn còn đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.