Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 72: Kim lang




Nam tử hiếm khi lộ vẻ tức giận khiến cho Liễu Nha hơi ngẩn ra, nàng nhìn nam tử, cười một tiếng.
Kim Huy biết đây không phải lúc để tức giận, nụ cười trên khuôn mặt kia giống như hồ ly, nàng ít khi nhìn thấy hắn tức giận, huống chi lần này…Liễu Nha cảm thấy có chút ấm áp, Kim Huy tức giận là vì nàng.
“Kim Huy, càng ngày ngươi càng bộc lộ rõ tính cách thật của mình rồi, ta không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu!” Liễu Nha từ từ ngước mắt nhìn hắn trêu đùa.
Kim Huy ngẩn ra, suy nghĩ điều gì rồi lại sờ khuôn mặt đầy tức giận, loại cảm giác này, còn có cả sự trống rống, khẩn trương. Nếu như Liễu Nha không thành công, chết đi, như vậy hắn… Hắn nhếch nhác dời mắt, không nhìn nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt của cô gái, “Ngươi sai rồi!” Hắn lạnh lùng mở miệng.
Liễu Nha nhẹ nhàng thở ra, đứng trước mặt Kim Huy: “Coi như là lỗi của ta, Kim Huy, ta rấtcảm ơn ngươi, nhưng mà ta không thể nghe lời ngươi!”
Từ khi nàng chuyển kiếp tới nay, có nhiều thứ liên quan đến Hoàng cung này, nàng không biết mình đi ra ngoài rồi còn có chỗ nào để đi, hơn nữa nơi này có một người nàng không bỏ được.
“Không thể đi? Ngươi không bỏ được Kim Minh sao?” Giọng nói Kim Huy trở nên cứng rắn, có chút khổ sở, những lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, trong nháy mắt hắn đem bàn tay để trước ngực, tâm trạng đột ngột tăng lên, sau đó hạ xuống, kéo theo một chút đau đớn. Loại cảm giác này trước nay chưa từng có, càng nghĩ cáng tức giận.
Liễu Nha cho rằng mình sẽ phản bác lại, nhưng lời nói đến miệng, nàng phát hiện, khi Kim Huy muốn dẫn nàng rời đi, nàng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, Kim Minh sẽ giết Kim Nhật sao? Nàng không biết trong lòng mình đang quan tâm đến Kim Minh hay là Kim Nhật nữa, vì vậy nàng không thể phản bác.
Cô gái im lặng giống như chấp nhận, Kim Huy tức giận tột độ, hắn mở miệng: “Thì ra ngươi cũng những nữ nhân kia đều giống nhau!”
“Sao?” Liễu Nha không hiểu.
“Kim Minh có cái gì tốt, Hoàng Phủ Xa Nguyệt, Mộ Dung Vân Cẩm, cả công chúa Tiên Nô giả vờ thanh cao, các ngươi đều bị Kim Lang mê hoặc! Ngươi cũng như vậy!” Lời nói Kim Huy chợt lạnh.
“…” Liễu Nha ngẩn ra, nhìn khuôn mặt Kim Huy giận dữ, bị Mộ Dung Vân Cẩm phản bội, nàng có chút đồng tình với Kim Huy. “Không phải vậy, ta chỉ quan tâm tiểu Nhật, ta lo lắng hắn…”
“Kim Minh vĩnh viễn sẽ không giết Kim Nhật!” Kim Huy lạnh lùng mở miệng.
“Làm sao ngươi biết?” Liễu Nha ngẩn ra, hoài nghi lời nói của Kim Huy.
“Một người sẽ tự giết chính mình hay sao?” Kim Huy tức giận không biết phải nói gì, hắn luôn luôn tỉnh táo không ngờ cũng có ngày mất khống chế như vậy, trong nháy mắt hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, từ từ nói: “Một người sẽ giết đệ đệ song sinh của mình sao?”
Liễu Nha lắc đầu một cái, lắc lắc đầu: “Ngươi không biết, Kim Minh làm như vậy bởi vì hắn hận Kim Nhật, đêm khuya còn muốn ta đi tìm Kim Nhật, ta không làm, hắn đem ta nhốt ở đây, dáng vẻ hung ác đó, ngươi không nhìn thấy, nói không chứng hắn sẽ giết Kim Nhật thật đấy!”
“Ta nói không là không, ngươi nên lo lắng cho an toàn của mình đi!” Kim Huy không vui ngước mắt nhìn.
“Ta sẽ không rời đi!”
“Tại sao?” Kim Huy nhìn nàng đầy khó hiểu
Liễu Nha lắc đầu một cái, không nói được lý do, chỉ cảm thấy ở lại là chuyện đương nhiên.
Trong phòng lập tức trầm mặc, Kim Huy lạnh lùng nhìn Liễu Nha, chợt đứng dậy, gương mặt xanh mét, đi khỏi Ngưng Hương cư.
Liễu Nha nhìn bóng dáng cô đơn của nam tử, đột nhiên nhớ tới nụ cười dối trá của hắn, thật ra có thể cười nụ cười dối trá cũng không phải dễ, ít nhất so với lạnh nhạt thì tốt hơn nhiều.
Biên giới, ánh trăng sáng soi sáng ngũ quan nam tử. Hắn mặc một áo giáp màu bạc, loan đao hình bán nguyệt, bóng đem bao phủ xung quanh hắn, ánh trăng sáng, đẹp tựa như trúc, đôi mắt sáng như sao tràn ngập màu sắc ảm đạm.
U Dạ La ở biên giới tích trữ lương thực, luyện tập binh mã, nhất định có thể hòa hoãn được việc xâm lược của Đại Hách, nhưng mà… Hắn nhíu mày, như có điều suy nghĩ, khóe môi lạnh lùng bỉu một cái, xoay người lại hỏi: “Tiểu Đa, ngươi kiểm tra nghiêm ngặt một chút, nhất định phải cảnh giác, Đại Hách có động tính gì phải nhanh chóng báo cáo!”
“Vâng!” Tiểu Đa vẫn cung kính như trước.
Trong mắt U Dạ La thoáng qua một chút tín nhiệm, đem loan đao bán nguyệt cắm ở bên hông, hắn bước tới khe núi.
Trong khe núi có một phòng ốc bằng cỏ tranh, đèn dầu bên trong phát ra ánh sáng yếu ớt.
Một phụ nhân quấn khắn trên đầu ở trước cửa dưới ánh trăng đảo thuốc, mùi thuốc đậm đặc theo làn gió thổi vào lỗ mũi nam tử.
Hắn bước vào khe núi, lấy đồ bọc kỹ trong túi quần áo, do dự nhìn áo giáp màu bạc, cắn răng cởi ra, cùng một sai lầm hắn sẽ không phạm lần thứ hai.
Khi nam tử che mặt đứng trước mặt phụ nhân, nàng vui vẻ hô lên một tiếng, vội vàng nghênh đón aaa, thì ra nàng là một người câm.
Nam tử bảo nàng nhỏ giọng một chút, ngón tay chỉ vào nhà lá đơn sơ, phụ nhân hiểu ý, nhỏ giọng, aaa miêu tả cho Mặc Trạc nghe.
“Ngươi nói Lục Ánh tỉnh rồi sao?” Hai tròng mắt nam tử thoáng vẻ mừng rỡ, phụ nhân gật đầu, kéo Mặc Trạc đi xem.
Trên giường, Lục Ánh mặc quần áo sạch sẽ, tóc mềm mượt, chỉ là làn gia còn chút tái nhợt, hai mắt vô hồn, thấy Mặc Trạc đi vào, cũng chỉ hơi chuyển động tròng mắt, sau đó nhìn chằm chằm Mặc Trạc.
Phụ nhân đi vào, bưng một chén sứ trắng, Mặc Trạc ý bảo nàng giao cho mình, lấy chiếc muống đảo đảo trong chén, thổi thổi.
“Lục Ánh, mau uống thuốc, ngươi sẽ nhanh khỏi bệnh!” Hắn nhỏ giọng mở miệng, một tay đem cô gái dìu đến bên giường, một tay bưng cái chén.
Ánh đèn mờ mờ lóe ra trong mắt cô gái, mỗi lần như vậy, Mặc Trạc đều hy vọng, uống thuốc xong, suốt hai nén hương, cô gái không có một chút phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Nam tử nhăn mặt cau mày, ánh mắt có chút lo lắng, hắn lấy chiếc khăn, cẩn thận lau khóe môi cho nàng, sau đó đặt cô gái trên giường, muốn xoay người rời khỏi, đột nhiên cô gái bắt lấy cánh tay của hắn, hắn ngẩn ra, đầy hy vọng nhìn nàng, hai mắt cô gái nhắm chặt, nhưng cánh tay vẫn nắm chặt tay hắn, không chịu thả ra.
“Aaaa” Phụ nhân khoa chân múa tay, ý bảo nàng sẽ chăm sóc cô gái, Mặc Trạc lắc đầu một cái: “Ta ở với nàng một lúc, ngươi nghỉ ngơi trước đi!”
Phụ nhân hiểu ý, gật đầu lui xuống.
Bàn tay của nàng ấm áp khiến cho lòng hắn thoải mái, Lục Ánh còn sống, nếu như nàng chết rồi…Hắn không dám nghĩ, hắn chỉ hy vọng Lục Ánh có thể chăm sóc cho Thanh Thanh, nhưng không nghĩ đến nàng lại bị cuốn vào trận phân tranh này.
“Lục Ánh, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Mặc Trạc, mấy lần làm hại ngươi như vậy!” Hắn nhỏ giọng, nhớ lại tình hình hôm đó, dựa theo tính tình của Lục Ánh, khi đó Thanh Thanh mới mười sáu tuổi, hắn cầm tay nàng, nghiêm khắc nói cho nàng biết, nàng phải đi con đường này, bởi vì đây là sứ mạng của nàng, không ai biết lúc hắn nói lời này, trái tim hắn cũng đang rỉ máu.
Hắn mặc quần áo màu đen, đeo khăn che mặt. đứng ở trên đường cái khiến cho mọi người nhìn chằm chằm, tự nhiên cũng hấp dẫn cả hoa khôi thanh lâu – Lục Ánh, khi đó nàng mặc một bộ váy màu trắng, ống tay áo cùng vạt áo thêu cánh hoa bằng chỉ kim tuyến, cổ áo thêu Thanh Đằng. Bên ngoài khoác chiếc áo mỏng trong suốt, quấn quanh ngực, nàng đứng trên lầu hai, dựa vào lan can, ánh mặt trời chói sáng chiếu vào nam tử, nàng nhìn vào, tinh thần hoảng hốt, dù không nhìn rõ diện mạo nam tử, nhưng khí chất cao ngạo, vóc người to lắn cùng ánh mắt lấp lánh làm cho nàng nhớ mãi không quên.
Nàng gọi nha hoàn tới, để cho nàng ta hỏi thăm nam tử tới Đoàn tụ lâu làm gì, nghe nói bán muội muội, trong lòng nàng chua xót, nàng nằm dựa vào lan can, không tin lời nha hoàn nói, chỉ yên lặng nhìn nam tử không nói một lời.
Mặc Trạc xoay người, nhìn vào mắt cô gái, ánh mắt đầu thương cảm đó làm cho hắn cả đời không quên được. Hắn lạnh nhạt nhướng mày, dù có chiếc khăn che mặt, nhưng Lục Ánh vẫn cảm nhận được ánh mắt bất đắc dĩ của hắn, nàng cứ dựa vào lan can như vậy, nhìn hắn, trong lòng giống như cảm nhận được ánh mắt ưu thương của nam tử.
Muội muội của hắn gọi là Thanh Thanh, là một cô gái nhát gan, nhưng nàng rất thích, có lẽ bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, ở Đoạn tụ lâu, nàng luôn chăm sóc cho Thanh Thanh.
Lúc Thanh Thanh tròn mười tám tuổi, một nam tử áo đen đến phòng nàng, không cần hắn nói chuyện, chỉ cần nhìn ánh mắt ưu thương đó nàng biết là hắn.
Hắn cầu xin nàng chăm sóc thật tốt cho Thanh Thanh, nếu có thể vào cung, hắn hy vọng Lục Ánh sẽ giúp Thanh Thanh.
Nàng hỏi hắn: “Rốt cuộc vì sao ngươi phải làm như vậy?”
Hắn nói: “Vì người nhà!”
Nàng tin hắn, không cần hắn giải thích, lúc nàng quyết định liền mang Thanh Thanh rời đi, nhưng vào Hoàng cung như vào nhà tù.
Mặc dù nàng là cô gái thanh lâu, nhưng cũng hiểu trong lòng hắn cũng không muốn để Thanh Thanh vào cung.
“Lục Ánh” Nhớ tới cô gái tốt như vậy, nam tử nắm chặt tay cô gái, ánh mắt đầy áy náy.
Giống như nghe thấy lời nói của hắn, cô gái mở to mắt, ánh sáng trong mắt khiến cho nam tử vui mừng, hắn tiến lên đỡ lấy cô gái, lại bị cô gái nắm chặt tay: “Mặc Trạc!” Cô gái vội vàng kêu lên, sau đó kiệt sức lại lâm vào hôn mê.
Một đêm, Mặc Trạc cực khổ chờ đợi cô gái tỉnh lại nhưng cô gái lúc tỉnh lúc mê, yên tĩnh lạ thường, nàng đem mọi chuyện đêm đó kể lại rõ ràng.
Khi những tia nắng ban mai từ khe núi từ từ chiếu lên, Mặc Trạc một đêm không ngủ bước ra khỏi căn nhà lá, ánh mặt nặng nề.
Hôm nay là mười lăm tháng mười, theo như lời nói của Lục Ánh, là ngày biến thân của Kim Lang, mà Liễu Nha, có khả năng bị ném vào Thanh Huy viên, chỉ vì cái truyền thuyết đó – Ngôi sao Mặc tộc.
U Dạ La ở trong quân doanh, đem binh lực bố trí xong, lấy lý do kí hiệp ước với thái tử Tiên Nô, cưỡi ngựa ngàn dặm trở về.
Ngày mười lăm, trong Hoàng cung, không khí có chút đè nén, mọi thứ đều phải thận trọng, không phải họ biết cái gì mà vẻ mặt sợ hãi của các chủ tử làm cho bọn họ thấp thỏm trong lòng.
Ngọc Hoa cung, Ngọc Triệt nhẹ nhàng xoa trán, mất ngày nay Kim Minh biểu hiện khác với dự tính của nàng. Nàng vốn cho rằng Kim Minh xa cách Liễu Nha, đem nàng ta nhốt ở Ngưng Hương cư, thậm chí muốn mượn tay Kim Minh để loại trừ, nhưng mấy ngày nay nàng đợi ở bên ngoài Duẫn Thiên cung, vẫn không thấy Kim Nhật đâu, ngược lại Kim Minh lại cưng chiều Hoàng Phủ Xa Nguyệt làm cho lòng nàng trở nên gấp gáp.
“Hoàng huynh, ta cần phải biết một chút về truyền thuyết Kim Lang vương, giống như phương pháp tiêu diệt Kim Lang!” Nàng lạnh nhạt nhìn Tiên Vu mở miệng nói.
Triên Vu giống như không tình nguyện, mặc dù hắn không thông minh bằng Ngọc Triệt, nhưng cách làm mấy ngày nay của nàng làm cho hắn mơ hồ cảm thấy không ổn. Ngọc Triệt giống như muốn gây bất lợi cho Thanh Thanh.
“Thế nào?” Ngọc Triệt thấy hắn không mở miệng, thậm chí không để ý, từ nhỏ đến lớn, người ca ca này luôn đi theo nàng giống như cái đuôi.
“Ngươi có thể nói kế hoạch của ngươi với ta được không?” Tiên Vu mở miệng hỏi.
“Sao?” Ngọc Triệt kinh ngạc, ánh mắt lóe ra chút không vui.
“Nếu ngươi muốn hy sinh Thanh Thanh để đổi lại mọi thứ, ta sẽ không giúp ngươi!” Tiên Vu không kiên nhẫn mở miệng.
“Thanh Thanh? Thật tình cảm, Hoàng huynh, chẳng lẽ ngươi đã quên, nàng là phi tử của Hoàng thượng, cho dù ngươi có là Hoàng thượng của Tiên Nô, nàng vĩnh viễn cũng không phải là nữ nhân của ngươi!” Ngọc Triệt cười lạnh.
“Ta không quan tâm nàng có phải là nữ nhân của ta hay không, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng, Ngọc Triệt, ngươi yêu ai ta không quản, nhưng động đến Thanh Thanh là không được!”
Một chút ác độc thoáng qua ánh mắt cô gái, nhưng rất nhanh sau đó, nàng cười nhạt: “ Hoàng huynh, ta đồng ý với ngươi, Mặc Thanh Thanh, ta sẽ không động đến, nhưng mà tối nay…” Nàng chau mày.
“Mạo danh thế thân của ngươi sao? Ngươi yên tâm!” Hắn đáp ứng. Chỉ cần không làm hại đến Mặc Thanh Thanh, hắn là Hoàng huynh tốt của Ngọc Triệt.
“Không phải, Hoàng huynh, tối nay là đêm trăng tròn, ta muốn ngươi giúp ta!” Ngọc Triệt khẽ mỉm cười, tiến lên cầm lấy cánh tay Tiên Vu.
“Giúp ngươi làm gì?” Tiên Vu ngẩn ra, không biết trong hồ lô của Ngọc Triệt đựng gì, không phải là …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.