Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 56: Sát khí




Nam tử khẽ chuyển tròng mắt, lạnh lùng ra lệnh: "Tất cả các ngươi đều lui xuống đi!"
Tất cả các ngươi, bao gồm Kim Huy và Xa Nguyệt!
Bên trong mành trướng vang lên âm thanh sột soạt, ánh mắt Kim Minh đột nhiên trở nên không kiên nhẫn, sống lưng hơi cong, toàn thân cao thấp bao phủ trong u ám, nữ tử sau lưng kinh sợ, khẽ cắn răng, ôm áo ngủ bằng gấm trên giường, chân không giẫm ở trên sàn nhà ngọc thạch lạnh như băng. Nàng ta xấu hổ nhìn Kim Huy một cái, Kim Huy vẫn cúi thấp đầu, vội vàng tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Hắn phải nhanh chóng khống chế được tình thế trước mắt!
"Thế nào? Ngươi còn không lui xuống sao?" Kim Minh híp mắt, lạnh lùng liếc xéo Kim Huy.
Kim Huy ngước mắt, khóe môi treo nụ cười lạnh nhạt không lộ ra ngoài, "Dạ!" Hắn ta nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mặt trời chiếu trên người hắn ta mơ hồ không lộ ra dấu vết. Nhưng sau khi xoay người, ánh mắt của hắn ta đột nhiên trở nên nặng nề, ánh mắt thâm thúy nhìn Liễu Nha một cái.
Liễu Nha hoàn toàn u mê không biết nguy hiểm đến gần.
Gió lay động màn che, đàn hương lượn lờ trong góc, trong Xa Nguyệt điện, không khí càng thêm mơ hồ.
Nam tử từ từ đứng dậy, chân không xuống giường, đưa bàn tay trắng nõn khêu gợi ra, hình như là do dự một giây, nhưng cuối cùng vẫn còn lạnh lùng nắm lấy cái cằm gầy gò của nàng, ánh mắt nhanh chóng thoáng qua khát máu: "Nói cho ta biết chuyện Kim Nhật!"
Ánh mắt xanh yêu dị khiến trong lòng người thấp thỏm.
"Ngươi miễn xá cho Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na trước, họ đều là nữ tử, không chịu được hành hạ như vậy!" Liễu Nha quật cường quay đầu, khẽ mở miệng, cố ý bỏ qua ảnh hưởng của việc nam tử đến gần mình.
Nam tử cười nhạt một tiếng, nụ cười kia trong nháy mắt chuyển thành tàn khốc làm người ta lạnh lẽo thấu xương, sát khí lạnh lùng không ngừng tản mát ra từ trong con ngươi lạnh như băng kia, hắn gằn từng chữ: "Ngươi đang trao đổi với ta sao? Xem ra trước kia, trẫm đối với ngươi quá tốt!" Năm ngón tay của hắn đột nhiên siết chặt, Liễu Nha gần như nghe được âm thanh xương cằm vỡ vụn.
Hắn đã từng an tĩnh ôm nàng.
Hắn đã từng ôm nàng, lẩm bẩm không muốn nàng rời đi.
Hắn từng để cho nàng quen với hành động thân mật của hắn.
Nhưng bây giờ. . . . . . Hắn vừa nghĩ tới nàng là đường tắt duy nhất chặt đứt sự tồn tại của Kim Nhật yêu nghiệt, tim của hắn liền không nhịn được dâng lên hàng loạt sát ý.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, không dám tin nhìn nam tử, chẳng lẽ chỉ bởi vì một câu Thanh phi, hắn đối xử với nàng như vậy?
"Kim Minh, ngươi nghe ta giải thích, chuyện Thanh phi. . . . . ." Nàng khó khăn phát ra âm thanh.
"Thanh phi?" Nam tử giật mình, con mắt chợt lóe lên nghi ngờ tỏ rõ hắn giống như đã sớm quên mất chuyện này, hắn giật mình khiến Liễu Nha bắt đầu lo lắng, một dự cảm xấu nhanh chóng ập vào lòng.
"Chẳng lẽ ngươi không phải là. . . . . ." Liễu Nha vẫn chưa nói hết, liền bị nam tử lạnh lùng đè xuống giường, mặt của hắn dán thật chặt cằm dưới của nàng: "Ta chỉ muốn biết, có phải tối hôm qua ngươi đã gặp Kim Nhật hay không!"
Liễu Nha ngây người, không biết vì sao hắn hỏi chuyện này, ngơ ngẩn, trực giác lắc đầu một cái.
"Nói cho trẫm biết tất cả về Kim Nhật, nếu không, các ngươi cùng chết!" Nam tử nghiêm mặt dữ tợn, lạnh lùng mở miệng.
"Ngươi làm sao vậy? Ngươi. . . . . ." Liễu Nha khó hít thở, trên mặt nam tử không hề dãn ra, cằm dưới của hắn cương cứng, giống như tượng đá.
"Nói cho trẫm!" Hắn chỉ lạnh lùng mở miệng, hoàn toàn không chú ý khuôn mặt nhỏ nhắn đã tím bầm của Liễu Nha, trong mắt đỏ ngầu cùng ác độc cuồng bạo giống như ngọn lửa tùy ý bốc cháy lên, dường như muốn cắn nuốt tất cả chướng ngại.
Liễu Nha im lặng, ánh mắt tuyệt vọng nhìn nam tử. Một khắc trước nàng vẫn còn may mắn vì sung sướng như vậy, lại không nghĩ rằng, nàng nhanh phải xuống Hoàng Tuyền.
Nàng còn có thể quay trở về chứ? Nếu như không thể trở về, nàng sẽ vĩnh viễn biến mất sao?
Ở lúc sắp hít thở không thông, trong đầu nàng chỉ có vẻ mặt an tường vá giầy thêu của tổ mẫu . . . . . .
"Minh nhi!" Vào lúc Liễu Nha hôn mê, một nữ tử trang phục lộng lẫy xông vào Xa Nguyệt điện, nàng ta bỗng vọt tới trước người Liễu Nha, ngăn lại bàn tay nổi gân xanh của nam tử: "Minh nhi, hôm nay là sinh thần của mẫu hậu, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn sát sinh vào hôm nay sao?"
Nam tử sâu kín chuyển con mắt, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua thâm trầm, lúc hắn hắn do dự, Liễu Nha nhanh chóng gỡ bàn tay nam tử ra, đấy ra, sau đó nhanh chóng lật người, "Hô. . . . . ." Lập tức tiếp xúc được không khí trong sạch, Liễu Nha giống như con cá hít thở không thông, thở từng ngụm từng ngụm, sau đó tim gan run sợ nhìn lại Kim Minh.
Gần tối gió lành lạnh nhẹ nhàng thổi bay y phục của nàng, eo thon trắng nõn lộ ra, ánh mắt nam tử thu lại, giống như là quỷ thần xui khiến, tròng mắt xanh u ám của hắn trở nên trở nên sáng trong, xanh thẳm đầy sức sống.
Khóe môi của hắn thậm chí hơi tăng lên đường cong, đó là cười, mặc dù cười không biến sắc, lại làm cho trái tim Liễu Nha tạm thời để xuống.
Nam tử tiến lên, ngồi nằm trên giường, đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng nữ tử. "Mẫu hậu, là ai nói muốn giết nàng, trẫm thương nàng còn không kịp!" Hắn nói xong, thế nhưng từ từ tựa đầu đặt tay ở trên eo Liễu Nha.
Trong nháy mắt thân thể Liễu Nha trở nên cứng ngắc, không dám cử động, nằm đàng hoàng ở trên giường, mặc cho nam tử vuốt ve.
Thái hậu nhìn động tác của nam tử, hơi đè xuống lo lắng trong lòng, "Minh nhi, dạ tiệc sắp bắt đầu, hãy để cho Thanh Thanh trở về thay trang phục!"
"Dạ, mẫu hậu!" Nam tử đáp lời, nhưng cũng không đứng dậy.
Thái hậu do dự nửa khắc, khẽ vuốt ống tay áo đi ra khỏi Xa Nguyệt điện, ngoài điện, Kim Huy đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn trời, thấy Thái hậu ra ngoài, ánh mắt mơ hồ sáng tỏ.
"Mẫu hậu!" Hắn ta cúi đầu, lặng lẽ đi theo sau lưng Thái hậu.
"Huy nhi, nên thay tử khóa (男锁) trong tẩm cung!"
Theo tập tục của Kim Lang Vương triều, muốn dân thịnh vượng, nhất định phải để một nam khóa ở phía dưới giường đệm trong phòng, tức là muốn một lần được con trai.
"Dạ!" Kim Huy đáp lời, lúc sắp chuyển qua hành lang, vẫn còn không yên lòng liếc nhìn lại.
Hoàng hôn mênh mông bao phủ Xa Nguyệt điện trong một tầng vàng rực thật mỏng, ở trước điện, một bóng người dựa vào lan can ngồi một mình, tóc dài như thác giống như con nhện quấn tạp nhạp quanh trên vai nàng.
Thương cảm đột nhiên ở lướt qua trong lòng Kim Huy.
Đó là nữ nhân có thể trở thành thê tử hắn! Hôm nay. . . . . . Một tiếng than nhẹ sâu kín tản ra trong lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Nha hít vào một hơi, không nhịn được liễm mắt cúi đầu. Trời chiều chiếu nghiêng vào Xa Nguyệt điện, trong không khí vẩn đục mập mờ, từng hạt bụi nhỏ mơ hồ di động, trong sự ngột ngạt lại che giấu xao động bất an nào đó.
Nam tử nhàn nhạt nhìn nàng, con ngươi màu xanh biếc u ám, lộ ra mị hoặc trí mạng giống như sứ giả câu hồn. Liễu Nha khẽ thở phào, trực giác nói cho nàng biết nguy hiểm đang từ từ tới gần, rắn độc có thể nhào qua cắn nàng bất cứ lúc nào, chung quanh nàng quanh quẩn hơi thở lạnh lẽo, nhưng nàng không cách nào tránh né.
"Nghe mẫu hậu ra lệnh chứ? Dạ tiệc sắp bắt đầu, ngươi cần phải ăn mặc cẩn thận. . . . . ." Nam nhân đưa bàn tay ra, sợi tóc chải truốt bởi vì giãy giụa mà hỗn loạn. "Trẫm muốn ngươi xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào!" Hắn kề vào lỗ tai Liễu Nha, môi đỏ mọng hé mở, linh lưỡi chuyển động.
Thân thể Liễu Nha không có tránh né, mà mặc cho nam tử liếm láp, một loại sợ hãi tản ra từ trong đáy lòng, lạnh lẽo từ đầu tới chân giống như sông Hàn.
Nam nhân thở ra khí nóng nhẹ nhàng thổi lất phất qua mặt nàng, trong nháy mắt, nàng giống như đánh hơi được mùi máu tanh nồng đậm, nồng đậm như đã từng quen biết.
Một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạm rãi lan tràn toàn thân. . . . . .
Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na được Trương công công sai người đưa về, đã sớm mất nửa mạng, thoi thóp một hơi. Cung trang màu xanh nhạt đã sớm biến thành màu nâu đen, máu đỏ đông lại.
"Họ đã không thể hầu hạ ngươi, để cho ta mang đi đi!" Kim Duy dựa nghiêng ở trên khung cửa, sắc mặt nặng nề.
"Ngươi muốn mang các nàng đi đâu?" Liễu Nha có chút tinh thần hoảng hốt ngoái đầu nhìn lại, mọi chuyện giống như tới quá đột nhiên, Kim Minh muốn giết nàng, ngay cả Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na. . . . . .
"Thanh Huy viên, Lục Ánh ở đó một mình cũng hơi cô đơn!" Kim Huy từ từ ngắm nhìn một tia ánh sáng cuối chân trời, nhàn nhạt mở miệng.
Đêm. Lại muốn phủ xuống. Cung nữ A Hà được Kim Huy mang đến đốt đèn cung đình, dán giấy lên cửa gỗ khắc hoa.
Lang, Hoàng thượng, lang —— Tiếng gào thét của Lục Ánh bỗng nhảy vào đầu Liễu Nha, cả người nàng rùng mình ớn lạnh, ôm chặt hai cánh tay.
Nàng lại nhớ lại những lời điên cuồng của Lục Ánh vào lúc này, nhưng đó là lộ ra chân tình hay điên?
Kim Huy ngoái đầu dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn bất lực của nàng, một tia ấm áp thoáng qua cặp mắt trong trẻo lạnh lùng của hắn ta, hắn ta tiến lên, ngồi xuống trên giường nữ tử, nắm tay nữ tử trong tay.
Trong lòng Liễu Nha chấn động, không hiểu ngước mắt nhìn hắn ta, "Ngươi. . . . . ."
A Hà biết điều lui ra ngoài.
"Hiện tại ta thay đổi chủ ý, nếu như ngươi muốn rời đi. . . . . ." Hắn ta hơi ngừng lại, lên tiếng khó khăn: "Ta dẫn ngươi rời đi!"
Liễu Nha nhìn khuôn mặt chân thành của nam tử, trong lòng có chút ấm áp, lúc này Kim Huy không hề cười lạnh nhạt nữa, nhẹ nhàng hư vô, nụ cười của hắn ta phát ra từ nội tâm, ấm áp, nhìn thấy nắm được.
"Ngươi biết nguyên nhân phải không? Nói cho ta biết đáp án!" Liễu Nha trở tay kéo ống tay áo của hắn ta.
Nàng muốn rời đi, nhưng trong lòng có một âm thanh nói cho nàng biết, nàng nên lưu lại, lưu lại.
Kim Minh. . . . . . Nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng khát máu cô độc của Kim Minh, trong lòng Liễu Nha co rút đau đớn. Có thứ gì đó, đã không dứt bỏ được rồi.
Hôm nay nàng giống như mất đi dũng khí làm việc nghĩa không được chùn bước mà rời xa nơi này.
Nam tử xoay mặt, giống như cũng không định trả lời câu hỏi này. "Có lẽ ban đầu mạnh mẽ giữ ngươi lại là một sai lầm, chỉ là, ngươi cho ta thấy hi vọng, chỉ là hi vọng này sợ là. . . . . ." Hắn ta lắc đầu một cái, xóa bỏ cảm xúc bi thương: "Thu dọn một chút đi, rời khỏi hoàng cung, đi thật xa, không cần trở lại!"
Hắn ta kéo Liễu Nha, thân thể đột nhiên cứng đờ. Bên ngoài Ngưng Hương cư, Trương Anh dẫn người tới: "Hoàng thượng mời Thanh Thanh cô nương dự tiệc!"
Rất nhiều năm sau, Liễu Nha đều nghĩ, nếu như hôm đó Trương Anh không chạy tới kịp thời, nàng sẽ rời đi với Kim Huy ư? Suy nghĩ rất nhiều năm, đều không có câu trả lời.
Thọ yến của Thái hậu được tổ chức ở trên Khúc Thủy đình hậu điện Lưu ly Cung. Khúc Thủy đình là một đại viên đình có đường kính 20m, đình hình bát giác, ngói lưu ly trải sát, in bóng trên hồ lớn của Kim Lang Vương triều, lan can bạch ngọc, quanh co khúc khuỷu, chính giữa sắp đặt Lưu Bôi Trì*, sau khi yến hội bắt đầu, thái giám và cung nữ bưng rượu ngon món ngon đặt ở trên khay, lại đặt khay ở trên mặt nước "Lưu Bôi Trì" mặc kệ di động, bởi vì quanh co khúc khuỷu, tất cả đường rẽ, nước chảy hòa hoãn, cũng không chảy xiết, người ngồi ngay ngắn ở hai bên Lưu Bôi Trì, tiện tay lấy đồ uống, lấy thức ăn, bề ngoài như tiệc đứng ở hiện đại.
*Lưu Bôi Trì: thức ăn đặt trong khay, để trên mặt nước để nó di chuyển.
Tuy là cuối tháng, tối nay trăng cũng rất sáng ngời, đốm sao lóe lên, gió nhẹ khẽ thổi, Hoàng thượng đi ra ngoài, Thái hậu Phi tần ở trên Khúc Thủy đình, còn lại quan viên thì bố trí quan chức cao thấp phân ngồi hai bên Lưu Bôi Trì, sau lưng đều có cung nữ không cùng đẳng cấp hầu hạ.
Hai bên Lưu Bôi Trì, trên lan can sư tử bạch ngọc, tất cả đều có đèn lồng đỏ thẫm, theo quan chức lớn nhỏ, hình dáng lớn nhỏ của đèn lồng cũng bất đồng, trong Khúc Thủy đình cũng như thế, Hoàng thượng trên giường rồng, đầu rồng ngậm tua cờ ngũ sắc, buông xuống phóng khoáng, bên trong nóc đình khổng lồ là kim liên hoa, treo đèn lồng đỏ lớn đường kính hai thước, treo thật cao ở chóp đình, chiếu Khúc Thủy đình giống như ban ngày.
Trăm cung nữ áo trắng nườm nượp mà đến, trong tay đều nâng khay gỗ, đặt thức ăn trong Lưu Bồi Trì, sau chỉ để lại mười cung nữ, ở bên hầu hạ.
Bên trái, Hoàng Phủ Nam ngồi ở vị trí thứ nhất, U Dạ La ngồi ở thứ hai, như bây giờ hắn ta tháo bỏ khôi giáp uy vũ màu bạc, một bộ trường bào đen nhánh bó sát người, trên áo dài thêu Mai Lan Trúc Cúc, đường cong màu vàng làm hiện ra vóc người thon dài hoàn mỹ, ánh mắt tinh nhuệ, giống như một con bác săn khỏe mạnh vận sức chờ phát động, bên hông quấn đai lưng màu bạc, lắp thêm loan đao hình bán nguyệt.
U Dạ La là Đại Tướng quân, còn là Ngự Tiền Đái Đao Thị Vệ trong hoàng cung, chỉ là thanh loan đao hình bán nguyệt này, cũng đủ cho thấy địa vị của hắn không giống bình thường. Các quan viên ngồi song song chung một chỗ, thừa dịp Hoàng thượng và Thái hậu chưa giá lâm, không ngừng hàn huyên với hắn, có điều hôm nay thái độ của U Dạ La khách khí xa cách hơn thường ngày, lạnh lùng híp mắt, khẽ nhăn chân mày, giống như trong lòng đầy tâm sự.
Hoàng Phủ Nam và Mộ Dung Dẫn mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, không ngừng dùng ánh mắt trao đổi.
Trên Khúc Thủy đình, Liễu Nha mặc bộ y phuc mỏng màu vàng nhạt, áo khoác cùng màu áo choàng, càng tôn lên vẻ đẹp động lòng người của cô, mái tóc đen bóng tựa như gấm vóc búi lên trên, đầu cài trâm bươm bướm tinh xảo, làm cho gương mặt trái xoan của nàng càng thêm trắng noãn xinh đẹp, hai hàng lông mày khẽ nhăn, một đôi mắt ẩn tình kiên định như nước, mũi thẳng, còn có môi anh đào như củ ấu, ngũ quan tinh xảo, nhưng ở chung một chỗ, sẽ tạo thành hiệu quả đặc biệt —— làm bộ đáng thương, giống như là tiểu tức phụ, thân thể cong xuống, ngồi xuống chỗ chót, cùng những áo gấm kia có chút không hợp nhau với Hoàng thượng và Phi tần.
Dưới giường rồng, theo xa gần đặt riêng ba vị trí, bên trái là chỗ Thái hậu, phía dưới bên trái là chỗ Kim Huy vương gia, bên phải là chỗ Ngọc Triệt Công chúa, bởi vì không cử hành đám cưới, coi như là khách mời, dù không có phong phi, đó cũng là ghế trên.
Bên trái vẫn là Xa Nguyệt cầm đầu, hôm nay nàng ta có chút tiều tụy, có lẽ gần tối lây dính khí lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, khoác áo choàng màu tím nhạt, ngồi nghiêm chỉnh ở trước giường, thỉnh thoảng, như có điều suy nghĩ liếc xéo Liễu Nha.
"Hoàng thượng, Thái hậu giá lâm!" Canh hai một khắc, chính là giờ hoàng đạo, giọng nói lanh lảnh của Trương công công vang lên đúng lúc, Lưu Bôi Trì lượn sóng, 28 cung nữ lúc trước quản lý khai đèn lồng màu đỏ đại biểu vui mừng, Kim Minh và Kim Huy mỗi người một bên, nửa nâng Thái hậu chầm chậm tới.
Thái hậu kéo búi tóc Phù Dung rườm rà, kiểu tóc cắm 12 cây trâm tôn quý nhất, Thái hậu mặc huy y* màu xanh dương đậm, đeo trang sức phú quý, nửa đoạn trên tô điểm màu đỏ thắm, nửa đoạn dưới tô điểm màu xanh lá, bên hông còn treo ngọc bội Phượng Hoàng bạch ngọc, cao quý xinh đẹp.
*huy y: y phục tế thời xưa.
Bên trái là Kim Minh vẫn một thân long bào màu vàng, mặc dù có mặt nạ hoàng kim che mặt, nhưng thần thái bễ nghễ coi trời bằng vung, còn mơ hồ lộ ra khí thế kiêu ngạo ương ngạnh và ngang ngược u ám, đều làm cho mọi người không tự chủ hoảng sợ nín thở.
Bên phải là Kim Huy, một thân cẩm bào màu tím đậm, trên thêu hoa văn mây, khóe môi mỉm cười, đạp nhẹ mà đến.
Kim Minh và Kim Huy, một tà mị lạnh lùng, một ôn hòa khiêm nhường, hai cực vừa nóng vừa lạnh, bừng bừng trước công chúng.
"Cung nghênh Hoàng thượng, Thái hậu! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, cung chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, Thọ Dữ Thiên Tề!" Mọi người cùng nhau quỳ xuống đất, hô to ba tiếng vạn tuế, nhóm người của Hoàng thượng bước lên Khúc Thủy đình trong tiếng chúc phúc của mọi người.
"Hãy bình thân!" Lười biếng dựa vào giường rồng, đợi Thái hậu và Kim Huy ngồi xuống ổn thỏa, Kim Minh nhàn nhạt phất tay một cái.
"Tạ Hoàng thượng!" Mọi người bình thân, tất cả về tại chỗ.
Liễu Nha cũng theo mọi người về chỗ ngồi, đầu cúi thấp, không dám buông lỏng.
"Nếu mọi người đến đông đủ, vậy thì khai tiệc thôi!" Kim Minh cười nhạt một tiếng, miễn cưỡng ngước mắt.
Mộ Dung Dẫn và Hoàng Phủ Nam đều ngẩn ra, Mộ Dung Dẫn lập tức đứng dậy tấu: "Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay còn có hai vị khách đường xa mà đến còn chưa tới chỗ ngồi, không biết Hoàng thượng. . . . . ."
Chủ giác không trình diện, tuồng hôm nay hắn thiết kế tỉ mỉ sẽ không thể xướng lên!
"Trẫm quên mất, may nhờ có Mộ Dung đại nhân nhắc nhở, Trương Anh, ngươi đi mời Công chúa và Thái tử đến đây!" Kim Minh lạnh lùng chau chau mày, thong thả ung dung mở miệng, không biết là vô ý hay cố ý, ánh mắt của hắn thế nhưng liếc về phía Liễu Nha, chỉ là Liễu Nha ngồi xa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đi được nửa đường, liền bị mấy phi tần õng ẹo làm dáng len lén chặn lại.
"Dạ!" Trương Anh lĩnh chỉ rời đi, có thái giám lại sắp xếp thêm chiếc ghế ở trên Kim Huy, dĩ nhiên là sắp xếp cho Thái tử.
Trong Thiên điện, Tiên Vu đang tức giận, hắn ta phất tay, gạt thức ăn đổ xuống đất, tách đều vỡ tan.
"Hoàng muội, chúng ta ngàn dặm xa xôi đến đây, Kim Lang Vương không tới đón cũng được, khi chúng ta gặp nạn ở địa bàn của hắn, hắn cũng không hỏi han nửa câu. Chúng ta chờ đợi suốt nửa ngày, ngay cả một chủ quản cũng không thấy, đáng hận hơn chính là, tối nay là ngày sinh thần của Thái hậu Kim Lang Vương triều, thế nhưng không ai mời chúng ta, hoàng muội, ngươi có thể nhịn được, bản Thái tử không thể nhịn được!" Tiên Vu tức giận mở miệng.
Ngọc Triệt ngồi ngay ngắn ở trên ghế mềm tơ tằm, trầm ngâm tĩnh tư nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, bàn tay trắng nõn nhẹ xoa dưới quai hàm, cười yếu ớt ngoái đầu nhìn lại: "Hoàng huynh, ngươi cần gì phải gấp gáp, ngươi nghe xem, lễ sinh thần cũng chưa mở màn, có lẽ Hoàng thượng cố ý để cho chúng ta ra sân cuối cùng, dù sao chúng ta là khách, cũng không thể khiến khách chờ?"
"Hừ, ngươi hãy xua đuổi ý nghĩ đó đi, sợ rằng lát nữa âm nhạc vang lên, hai người chúng ta vẫn còn ngây ngốc hy vọng!" Tiên Vu hừ lạnh một tiếng, ngồi ở trên ghế tròn.
"Hoàng huynh, chớ vội, ta lại cho là, Hoàng thượng làm như vậy, càng làm cho ta an tâm!" Ngọc Triệt thu mắt phượng trở về, mím môi mà cười.
Trong đêm tối vắng lặng nam tử rực rỡ như trăng sáng, nếu vội vàng đến nhìn dung mạo của nàng ta, nàng ta ngược lại sẽ thất vọng nhiều hơn.
"Hoàng thượng có chỉ, xin mời Tiên Vu Thái tử, Ngọc Triệt Công chúa nước Tiên Nô tiến về phía Khúc Thủy đình dự tiệc!" Tiên Vu vừa muốn mở miệng, xoay người chỉ thấy Trương Anh bước nhanh đi vào cửa: "Hoàng thượng có chỉ, Thái tử, Công chúa, mời đến Khúc Thủy đình!"
Ngọc Triệt đứng dậy, một bộ áo trắng cười đến đoan trang: "Vậy làm phiền công công dẫn đường!"
Tiên Vu ngẩn ra, đối với chuyện Ngọc Triệt dự đoán việc như thần khỏi khỏi giơ ngón tay cái.
Ngọc Triệt không ra kiệu mềm, tỉ mỉ sửa sang lại y phục màu trắng thuần khiết nhưng không mất điển nhã trên người, ngẩng đầu lên ngắm nhìn ba chữ Lưu ly Cung thiếp vàng, cảm giác thấp thỏm dần dần dâng lên trong lòng.
Thân là nữ tử Hoàng thất, chuyện hôn nhân không thể tự mình làm chủ, nhưng ông trời có mắt, thế nhưng để cho nàng ta gặp gỡ người mình ngưỡng mộ, nàng ta đi chuyến, tuy như đang đánh bạc, nhưng cũng là vạn bất đắc dĩ, chỉ mong ông trời phù hộ, Kim Lang Vương đúng là người mình yêu!
"Tiên Vu Thái tử nước Tiên Nô, Công chúa Tiên Nô đến!"
Váy dài kéo đất, vạt áo uốn lượn, Ngọc Triệt từ từ bước lên thảm đỏ thẫm ở dưới ánh nến chiếu rọi xuống, da thịt của nàng ta lóng lánh sáng rỡ giống như thủy tinh hoàn mỹ dưới ánh nến, ngũ quan càng thêm tinh xảo tuyệt đẹp, hai mắt giống như vì sao trên trời, mũi rất cao, gò má như chạm khắc, hai gò má ửng hồng, chóp mũi hơi vểnh, cằm tinh mỹ, và môi hồng y hệt anh đào, hoàn mỹ vây quanh gương mặt.
Mộ Dung Dẫn hài lòng nhìn nữ tử nhu mỹ như nước, nhẹ gật đầu.
Hoàng Phủ Nam hơi nhíu lông mày. Nữ tử kia còn dịu dàng hơn so với tưởng tượng của hắn ta, Xa Nguyệt. . . . . . Hắn ta vô cùng lo lắng ngước mắt nhìn nữ nhi tâm can của mình, trong lòng hơi khổ sở.
Liễu Nha nhìn nữ tử kia.
"Tiên Vu bái kiến Hoàng thượng, Thái hậu!" Tiên Vu hành lễ.
"Ngọc Triệt bái kiến Hoàng thượng, Thái hậu nương nương!" Nữ tử cười khẽ, biểu lộ phong cách cao nhã lạnh lùng trong giọng nói trầm thấp thâm thúy, giống như trống chiều chuông sớm* trong núi sâu, trực tiếp thấm vào trong lòng người.
** trống chiều chuông sớm: ví với lời nói làm người ta tỉnh ngộ.
"Là nàng ta?" Liễu Nha nghe tiếng, kinh ngạc ngước mắt, sau khi nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ tử này, trái tim chợt trầm xuống.
Ngọc Triệt Quận chúa, hóa ra nàng ta chính là Công chúa Tiên Nô! Nàng chuyển con mắt nhìn về phía Kim Minh, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, nàng khẽ giật mình, lập tức cúi đầu thật thấp.
Ngọc Triệt hành lễ, thấy Hoàng thượng cũng không có kêu bình thân, cố cầm cự thân thể, cũng không đứng dậy.
"Minh nhi, Minh nhi!" Thái hậu nhỏ giọng khẽ gọi Kim Minh đang mất hồn.
Con mắt tối hơi đổi, Kim Minh giống như bừng tỉnh hiểu ra, không chút để ý nhìn sang Ngọc Triệt, "Hãy bình thân!"
Trong lòng Ngọc Triệt mừng thầm, ngước mắt, lúc trông thấy nam tử thì hơi sửng sốt.
Nàng ta không có bình thân cũng không có nhập tọa, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ, nàng ta nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong tròng mắt chớp động ánh sáng xa lạ, hồi lâu sau, một nụ cười, chợt nhàn nhạt tràn ra trên mặt, có rực rỡ khổ sở, như cảnh vật đẹp mắt bị lầm, như con bướm bị tàn phá cánh.
Không phải hắn, mặc dù trên mặt Hoàng thượng mang theo mặt nạ hoàng kim, nàng ta không cách nào tưởng tượng gương mặt sau vật này, nhưng. . . . . . sợi tóc màu vàng xõa xuống, tròng mắt xanh quỷ dị, không phải hắn, tuyệt đối không phải hắn.
Trái tim, chợt khẽ run!
"Hoàng muội!" Tiên Vu Thái tử bên cạnh giống như nhận ra khác thường, hắn xê dịch bước chân tiến lên, khẽ kéo ống tay áo Ngọc Triệt.
"Tạ Hoàng thượng!" Nữ tử cúi đầu, trên mặt trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh, nàng ta đứng dậy, nhập tọa dưới sự chỉ dẫn của Trương Anh, hai tay khoanh đặt ở trước người, cúi đầu đẹp, hàm răng cắn đau môi anh đào, nàng ta lại chết lặng.
Bình sinh đây là lần đầu tiên nàng ta không có được thứ mình muốn!
Kim Minh lạnh lùng nhìn Ngọc Triệt, trong lòng đã sớm rõ vẻ mặt biến hóa thoáng qua rồi biến mất của nữ tử, hắn mím môi cười một tiếng, không biến sắc, mà trực tiếp đứng dậy, quỳ đứng ở trước mặt Thái hậu: "Mẫu hậu, hôm nay là đại thọ năm mươi của mẫu hậu, Minh nhi thay chúng thần chúc mẫu hậu trẻ mãi không già hồng phúc tề thiên!"
Hoàng thượng quỳ gối, mọi người đều quỳ lạy trên mặt đất, trống nhạc nhất thời vang lên, chiêng trống rung động, thọ yến của Thái hậu kết thúc trong tiếng cổ nhạc và lời chúc phúc.
Các cung nữ cúi đầu, để khay xuống, thức ăn tinh xảo và rượu ngon thuận dòng mà xuống, chúng thần tự mình lấy uống, thật là dễ dàng.
Trong Khúc Thủy đình, thường ngày các Phi tần khó thấy ngọc nhan của Hoàng thượng nên mọi người đều giành giật, tất cả đều rối rít gặt hái, vòng mập yến gầy, oanh oanh yến yến, ngươi hát khúc ta đánh đàn, thật là náo nhiệt, liều mạng sử dụng tất cả vốn liếng, muốn Hoàng thượng cười một tiếng.
Kim Minh thong thả ung dung một mình châm rượu ngon uống, mắt đẹp không ngừng quan sát Ngọc Triệt, khóe môi hiện lên đường cong cao thâm khó dò.
Hoàng Phủ Xa Nguyệt ghen tỵ nhìn Ngọc Triệt, sau đó lại chuyển con mắt nhìn sang Kim Minh, cắn răng, từ từ đứng dậy, cúi đầu về phía Hoàng thượng và Thái hậu: "Ngày sinh thần của cô cô, Nguyệt nhi cố ý chuẩn bị một điệu vũ nghệ, chúc cô cô sáng tỏ như hoa sen, trường thọ như ánh trăng, không biết Hoàng thượng, cô cô, có thể ân chuẩn cho Nguyệt nhi hiến nghệ hay không?"
Thái hậu cười thầm, từ từ gật đầu. Kim Minh miễn cưỡng phất tay một cái, đôi mắt không hề rời khỏi Ngọc Triệt nửa phần.
Xa Nguyệt mặc tử y mỏng đứng ở trên đài, đối với Kim Minh lạnh nhạt, chỉ có thể từ từ rũ mắt, dâng lên nụ cười khổ, vẻ mặt vừa không cam tâm vừa vạn bất đắc dĩ.
"Nguyệt nhi nhảy thật tốt!" Thái hậu vội mở lời an ủi.
Xa Nguyệt ngước mắt cười cười, chuyển tới sau màn che thay đổi y phục.
Liễu Nha ngồi một mình ở góc, từ từ lấy thức ăn dùng, thận trọng quan sát tình thế chung quanh. Nàng đột nhiên nhận thấy ánh mắt cực nóng tà tà bắn càn quét tới đây, nàng ngước mắt, tròng mắt xanh giống như biển lớn thản nhiên đụng vào mí mắt nàng. Là Tiên Vu, hắn ta mỉm cười với nàng, từ từ gật đầu.
Liễu Nha vội vàng cúi đầu xuống, lúc này, chỉ nghe thấy ngọc bội vang lên đinh đương, từ bờ sông bên kia có vị vũ cơ dung mạo kiều diễm đi ra, trong ánh nến đỏ, những gợn sóng không ai thấy, giăng lưới xuống trần thế, ống tay áo lướt nhẹ một đường, quanh co khúc khuỷu mà đến. Nguyệt phi thay đổi y phục đỏ từ từ đi tới giữa đám người, thắt ba chuỗi chuông ở eo thon và trên hai tay nàng ta, nàng ta quay đầu, từ từ nâng cao đôi tay, nhẹ nhàng vỗ, tiếng chuông vang lên, hấp dẫn lòng chúng thần. Tiếp đó, Xa Nguyệt từ từ rảo bước, ngọc bội nhất thời đinh đương, thật là dễ nghe.
Mọi người bình thần tĩnh khí, mắt không chớp nhìn nữ tử nhảy múa, màu đỏ diêm dúa lòe loẹt giống như mây trôi nhảy múa trên Khúc Thủy đình, hoặc mở rộng hoặc cong, mười mấy vũ nữ nổi tiếng nhẹ nhàng nhảy theo vũ điệu của nữ tử, hoặc thu vào, hoặc mở ra vừa đủ.
Ánh mắt Kim Minh theo âm thanh tiếng chuông vang lên nhẹ nhàng chuyển đến trên người Xa Nguyệt, môi mỏng đỏ tươi mím chặt lại, mắt xanh biếc tản ra khát máu, nữ tử càng múa càng nhanh, vẻ mặt nam tử càng ngày càng lãnh khốc vô tình, u ám tối tăm, hắn hơi nghiêng người lên trước, cùi chỏ lạnh lùng đỡ tại cằm, cả người tản mát ra hơi thở tràn đầy tà ác làm người ta run sợ.
Không khí bên trong sân đột nhiên trở nên ngột ngạt, mọi người nhìn vẻ mặt Hoàng thượng, không hiểu vì sao? Nữ tử múa rất đẹp, không có bất kỳ tỳ vết nào, nhưng vẻ mặt Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng đột nhiên cười u ám, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng.
Mọi người không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh vì Xa Nguyệt, Hoàng Phủ Nam càng thêm khẩn trương siết chặt hai quả đấm, nhìn chăm chú vào vẻ mặt biến hóa của Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng cười u ám, tim của hắn ta đột nhiên trầm xuống.
Nụ cười như thế hắn ta quá mức quen thuộc.
Mười năm trước lúc Hoàng thượng muốn vây quét săn lang tộc, hắn cũng cười như vậy.
Năm năm trước, Hoàng thượng muốn tấn công nước Tiên Nô thì hắn cũng cười như vậy.
Một năm trước, bởi vì một cựu thần yết kiến, trong tấu chương có chứa hai chữ yêu nghiệt, cả nhà bị tịch thu tài sản lúc giết kẻ phạm tội, hắn cũng cười như vậy.
Đây là nụ cười trả thù, nụ cười khát máu! Hoàng Phủ Nam vừa muốn đứng dậy, Hoàng Phủ Xa Nguyệt lại vung bàn tay trắng nõn lên, thanh nhạc tạm ngừng, vũ nữ đồng loạt cúi người về phía sau, lắc nhẹ y phục thon thả, vũ nữ lung linh khâu thành một đóa đóa hoa xinh đẹp, nữ tử như lửa, cấp tốc nhảy trên không trung, bay nhanh lên, lướt qua vũ nữ, đạp đến trước mặt Rhái hậu, giơ bàn tay trắng nõn lên, trên tay trắng nõn thế nhưng hiện ra một quả đào mừng thọ, nàng ta giơ lên thật cao, nâng đến trước mặt Thái hậu: "Cô cô, đây là quả đào do chính tay Nguyệt nhi trồng ở Xa Nguyệt điện, mặc dù bần tiện, khắp nơi có thể thấy được, nhưng là tâm ý của Nguyệt nhi." Ánh mắt nàng ta thoáng qua giảo hoạt.
Một động tác sau cùng của vũ điệu kia giống như một cây kim đâm đau nhói mắt Kim Minh, hắn đột nhiên đứng lên, bắp thịt trên mặt co quắp mãnh liệt.
Lúc nữ tử vọt tới trước mặt Thái hậu, Hoàng Phủ Nam đột nhiên đứng thẳng lên, hắn rốt cuộc hiểu rõ sát ý của Hoàng thượngtừ đâu mà đến. Xa Nguyệt. . . . . . Đứa nhỏ này đang liều lĩnh!
Sau đó trong lòng Xa Nguyệt vui vẻ lại hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nàng ta nhẹ rũ đầu đẹp, cảm giác vui sướng từ từ tản ra từ trong lòng, nàng ta biết mình thành công, từ lúc nàng ta bắt đầu múa, ánh mắt Hoàng thượng chưa hề rời khỏi người nàng ta, nàng ta rốt cuộc hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Hoàng thượng!
Sắc mặt Thái hậu nhanh chóng trắng bệch, nàng không có nhận lấy quà tặng của nữ tử, lại đột nhiên xoay người lại nhẹ kêu: "Minh nhi, Minh . . . . . ." Nàng ta vội vàng mở miệng, vẻ mặt thoáng qua hốt hoảng.
Tiếng kêu lo lắng khiến Xa Nguyệt sững sờ, nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn theo bản năng, chỉ thấy cặp mắt xanh biếc thâm thúy có lạnh lẽo khiếp người, thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng tà ác như ác ma.
Hắn nhàn nhạt mím môi cười một tiếng, từ từ nheo mắt, nhất thời, đánh úp tới phía Xa Nguyệt.
Trời đất đột nhiên yên tĩnh, Hoàng thượng giẫm bậc thềm bước xuống, áo bào màu vàng óng ánh dưới ánh nến, hắn từ từ bước đi thong thả đến trước mặt Hoàng Phủ Xa Nguyệt, nhẹ cong thân thể, lạnh lùng nâng cái cằm lanh lảnh khêu gợi của nữ tử: "Ngươi cũng đã biết, vũ khúc này, còn có y phục này, là ai đã từng múa, ai đã từng mặc qua?" Ngón tay của hắn từ từ trượt xuống phía dưới, nhẹ nhàng đùa bỡn chuông trên cánh tay nàng ta, đinh linh, âm thanh trong trẻo, nhưng giờ phút này, lại lành lạnh giống như bùa đòi mạng.
"Nô tì không biết, nô tì chỉ ngẫu nhiên thấy một bức họa nữ tử múa trong thư phòng của Hoàng thượng, chính là vậy." Hoàng Phủ Xa Nguyệt thở khẽ thở ra một hơi, tim gan run sợ mở miệng.
"Không biết? Mẫu hậu, ngươi nên nói cho nàng biết!"
Giọng nói của hắn rất nhẹ, trong giọng nói lại lộ ra lạnh lẽo làm người khác nổi da gà, nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng ta giống như muốn cắn nuốt, nóng bỏng liếc nhìn nàng ta.
"Minh nhi!" Thái hậu tiến lên vịn cánh tay của hắn, mà giờ khắc này, ba ngón tay của hắn đột nhiên nắm chặt cổ họng nữ tử, đột nhiên siết chặt.
"Hoàng. . . . . ." Hoàng Phủ Xa Nguyệt ho nhẹ một tiếng, đào mừng thọ trong tay lăn xuống mặt đất, nàng ta giơ hai tay lên, ra sức cầm cánh tay Hoàng thượng, nhưng cánh tay kia giống như kìm sắt, trực tiếp muốn mạng của nàng ta.
"Hít!" Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, Hoàng Phủ Nam tiến lên, quỳ gối trước mặt Kim Minh: "Hoàng thượng, xin tha cho tiểu nữ, nàng không hiểu chuyện, nàng. . . . . ."
"Vậy Hoàng Phủ đại nhân, ngươi hiểu không?" Nam tử cười tàn nhẫn.
Hoàng Phủ Nam ngẩn ra, quỳ xuống bậc thang bạch ngọc.
Nam tử ngoái đầu nhìn lại, siết cổ Xa Nguyệt từ từ đứng dậy, hơi thở lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi lất phất trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng ta: "Ngươi không biết, ta có thể nói cho ngươi biết, nữ tử kia tên là Thượng Quan Vân nghê, là Vân phi trẫm yêu mến nhất!"
Hoàng thượng nói ra lời này, chúng thần đều ngây người, Thượng Quan Vân Nghê, là cấm kỵ trong hoàng cung, hôm nay Hoàng Phủ Xa Nguyệt mặc vũ y của Vân phi đã qua đời. . . . . . Một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm khiến mọi người ngây người ngay tại chỗ, thầm lau mồ hôi lạnh vì Hoàng Phủ Xa Nguyệt.
"Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng, nô tì thật sự không biết, chẳng qua là cảm thấy nữ tử rất đẹp, kỹ thuật nhảy xuất chúng, nô tì. . . . . ." Xa Nguyệt vội vàng giải thích, đầu lắc lư vô lực, giống như cây hoa mào gà trong gió lớn, đều có nguy cơ mất cái đầu xinh đẹp.
"Minh nhi, ngươi bỏ qua cho Nguyệt nhi đi, hôm nay. . . . . ." Thái hậu vội vàng mở miệng, lại bị Kim Minh lạnh lùng phất tay cắt đứt. "Mẫu hậu. . . . . ." Hắn chuyển con mắt, giọng nói quái dị mở miệng: "Sao trẫm lại trách cứ Nguyệt phi chứ, Vân nhi, sớm đã là chuyện đã qua, Nguyệt phi múa giống, thật khiến trẫm nhớ lại thời gian tốt đẹp kia, mẫu hậu, trẫm nên ban thưởng hậu hình cho Nguyệt phi mới phải!" Hắn dùng giọng bớt bén nhọn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhẹ nhàng cúi đầu hôn nhẹ môi son của Nguyệt phi, từ từ buông bàn tay trên cổ nàng ta ra, ngược lại vuốt ve tóc đen của nàng.
Xa Nguyệt đã bị dọa sợ mặc cho nam tử cười tà mị, vuốt ve, cả người xụi lơ trên mặt đất, lại bị Kim Minh kéo vào trong lòng: "Nguyệt phi, cực khổ, lát nữa trẫm sẽ thưởng cho ngươi!" Hắn cười nhạt một tiếng, đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra trở lại trên ghế rồng.
Xa Nguyệt thở phì phò, mặt kiều mỵ sung huyết đỏ bừng, trái tim vẫn còn sợ hãi ngồi trở lại đến trên sập, giống như gặp một cơn ác mộng, chỉ biết hít thở.
Liễu Nha kinh ngạc nhìn độ cong môi mỏng của Kim Minh, lo lắng trong lòng đang từ từ khuếch tán, nàng chuyển con mắt nhìn về Kim Huy, mà hắn ta nhất định bảo trì nụ cười dối trá, mỉm cười, khóe miệng vĩnh viễn là đường cong đó, hai mắt lạnh nhạt, giống như tất cả những chuyện mới vừa xảy ra đều không có liên quan gì với hắn ta.
"Phù!" Mọi người đều không kiềm hãm được thở nhẹ thở ra một hơi, nhưng từ trước đến giờ Hoàng thượng hỉ nộ vô thường, mọi người cũng không dám khinh thường, tất cả đều liễm mắt cúi đầu, nhét thức ăn vào trong miệng cũng không có mùi vị.
Tiếp đó, lại có mấy Phi tần ra sân biểu diễn, vũ điệu náo nhiệt làm không khí yến hội dâng cao lên, một màn mới vừa xảy ra từ từ tiêu tan trong lòng mọi người, có người dẫn đầu nâng chén, không bao lâu, trong sân ăn uống linh đình, âm thanh đàm thoại vang lên.
Mộ Dung Dẫn khéo léo từ chối lời mời rượu của quan viên xong, do dự một chút, thừa dịp tiếng nhạc ngừng nghỉ, nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng hướng Hoàng thượng, Thái hậu hành lễ, "Hoàng thượng, Thái hậu, cựu thần nghe nói, Công chúa Tiên Nô huệ chất lan tâm, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh, sao không thừa dịp này, mời Công chúa Tiên Nô biểu diễn một tiết mục, thấy phong thái của Công chúa!"
Ngọc Triệt vẫn hạ mắt cúi đầu lúc này đột nhiên ngước mắt, trong con ngươi xanh thẳm trong suốt nhanh chóng thoáng qua nghi ngờ, nàng ta nhìn sang Mộ Dung Dẫn, lại nhìn ngắm Kim Minh tĩnh mịch khó dò, nhàn nhạt mím môi cười một tiếng.
"Công chúa, nếu Mộ Dung đại nhân đã đề nghị, Công chúa liền không từ chối ý tốt, có phải hay không?" Không ngờ Kim Minh thế nhưng ngẩng đầu cười lớn một tiếng, giống như vui thích chuyển con mắt ngắm nhìn Ngọc Triệt, lộ ra nụ cười vui mừng, cất giọng nói.
Ngọc Triệt khẽ giật mình, từ từ gật đầu một cái, thướt tha đứng dậy, từ từ bước vào sân, đứng ở trong đình hào phóng hành lễ với Thái hậu, Hoàng thượng. "Hôm nay là sinh thần của Thái hậu, Ngọc Triệt từ chối thì không có đạo lý, chỉ là Ngọc Triệt tài nghệ không tinh, kính xin Thái hậu, Hoàng thượng, các vị đại nhân không chê cười!"
Lời nói của nàng ta trong trẻo trầm nhẹ, trầm tĩnh mà xa xa, mấy câu nói nhàn nhạt, liền biểu hiện ra phong cách cao nhã lạnh lùng, hồi đáp đúng mực.
Nàng ta xoay người, nhẹ nhàng bước liên tục đến chỗ Phi tần mới diễn tấu đàn tỳ bà mượn một cây đàn tỳ bà, lại quay người trở lại trong sân, hơi nghiêng người, ngón tay lướt nhẹ, tiếng tỳ bà dần vang lên trong trẻo, đầu tiên là chậm chạp, giống như là một thiếu nữ ở trong thâm khuê, ngây thơ hoài xuân, sau dần dần mênh mông sục sôi, xen kẽ khúc Phượng Cầu Hoàng, tiếng tỳ bà sục sôi giống như mang theo ngày xuân du xuân, từ từ miêu tả hình ảnh ra nam nữ ân ái. Mọi người đang đắm chìm trong tình yêu thiếu nữ, khúc điệu tỳ bà nhanh chóng thay đổi, đột nhiên thê oán ưu thương, chậm chạp bi thương, giống như nỉ non chờ đợi chẳng có thời hạn, tiếng kêu gọi tới từ trong mộng ảo, buồn bã thê mỹ, rung động đến tâm can, giai điệu cổ điển của tiếng tỳ bà, càng khiến cho người nghe cảm nhận được thương cảm làm người ta bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.