Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 39: Công chúa Ngọc Triệt




Ngày hôm nay nước Tiên Nô lâm triều cực kỳ náo nhiệt, chẳng những Thái tử nước Đại Hách có mặt, ngay cả Tiên Hoa Công chúa tên gọi Ngọc Triệt cũng mặc trang phục lộng lẫy tới tham dự.
Công chúa mặc một thân y phục trắng thuần tuy nhiên rất tầm thường, nhưng bộ dáng cũng là cái loại đoan trang tao nhã, nước Tiên Nô có tròng mắt màu lam đặc biệt, sắc mặt bình tĩnh ngồi ở bên cạnh Hoàng thượng.
Hoàng thượng nước Tiên Nô đã hơn 50 tuổi, khuôn mặt tinh xảo độc nhất vô nhị giống hệt Tiên Vu, chỉ là tuổi tấc không buông tha người, trên mặt đã xuất hiện lên dấu vết năm tháng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiên Hoa Công chúa lại có thêm phần cưng chiều.
Tiên Vu tiến lên, nói cái gì đó thật nhỏ ở bên tai Hoàng thượng, sắc mặt Hoàng thượng đột nhiên đại biến, trực tiếp rời khỏi ghế rồng đi thẳng đến trước mặt Tiên Hoa Công chúa: "Chuyện tối ngày hôm qua là thật?"
Tiên Hoa Công chúa nhàn nhạt gật đầu, tròng mắt màu lam yên bình giống như biển cả, không hề gợn sóng.
"Tiểu tử ngươi thật to gan lại dám ở trên địa bàn của trẫm muốn thương tổn Công chúa trẫm yêu mến nhất!" Hoàng thượng chỉ thẳng Hách Diệp, trên mặt nổi lên gân xanh.
Hách Diệp khẽ giật mình, hai mắt như đầm sâu hạ xuống, hơi có chút chột dạ, nhưng người hắn phái đi còn chưa trở về, hắn đương nhiên sẽ liều chết đều không thừa nhận. "Hoàng thượng, ngươi không cần tin lời sàm ngôn, Hách Diệp ta là người quang minh lỗi lạc, nếu Công chúa không thích thì thôi, nước ta rất thịnh vượng, thiên hạ có bao nhiêu nữ tử thèm thuồng ngôi vị Thái tử phi, Hách Diệp ta tuyệt đối sẽ không sống chết cầu xin, cái này chỉ là dục gia chi tội hà hoạn vô từ (gán tội người thì sợ không có lý do), Hoàng thượng vẫn nên có chứng cớ mới phải, chớ tổn hại hòa khí hai nước khiến người ngoài thơm lây!" Hách Diệp nói xong, như có như không nhẹ nhàng liếc U Dạ La.
Nhung Thiên đã đem tất cả chuyện tối hôm qua nói cho U Dạ La, hắn dĩ nhiên biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là lại làm bộ u mê không biết như cũ.
"Người ngoài? Hách Thái tử chớ nâng thân phận của mình lên, trước không nói đến chuyện tối ngày hôm qua là thật hay giả, nhưng kết thân với Đại Hách . . . . . ." Tiên Vu lạnh lùng cắt ngang, giọng nói dừng lại, "Đó là chuyện vạn lần không thể được, cho nên, Hách Thái tử cũng là người ngoài!"
Giọng điệu Tiên Vu cứng rắn, vừa nói xong thì ngước mắt thấy vẻ mặt Hách Diệp thay đổi.
"Bắt nạt ái nữ của trẫm mà vẫn còn muốn kết thân, quả thực là người si nói mộng. Người đâu, đem người tối hôm qua truy bắt áp giải lên điện, đôi chứng với Hách Diệp xem hắn còn gì để nói!" Hoàng thượng lạnh lùng quăng ống tay áo, ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng.
Thị vệ lĩnh chỉ đi xuống, sắc mặt Hách Diệp nhất thời lo lắng, nhưng hắn vẫn đứng ngạo nghễ ở trong triều đình như cũ.
Thị vệ kia trở lại rất nhanh, sắc mặt khẩn trương nói nhỏ ở bên tai Tiên Vu Thái tử, Tiên Vu đột nhiên đứng lên: "Ngươi nói cái gì? Đã chết?"
"Dạ, tú bà và hoa khôi Hợp Hoan lâu đều đã chết hết! Là tự sát!" Thị vệ vội vàng quỳ trên mặt đất.
"Không thể nào, hôm qua đã lục soát lấy hết tất cả độc dược trên người các nàng ra rồi, làm sao có thể. . . . . ." Hắn chuyển hướng Hách Diệp đột nhiên cười buông lỏng, chỉ ngón tay: "Nhất định là ngươi giết người diệt khẩu!"
Hách Diệp thấy không có chứng cớ, thay đổi vẻ mặt chột dạ vừa rồi, lập tức thẳng lưng, liên tục kháng nghị: "Tiên Vu Thái tử chớ ngậm máu phun người, Hách Diệp ta thân là Thái tử một nước, tự mình tới cửa cầu hôn đã tỏ thành ý của nước ta đối với đám hỏi hai nước, Thái tử không có chứng cớ đã vu khống cho ta, ta không phục, Đại Hách không phục!"
"Ngươi. . . . . ." Tiên Vu ngẩn ra, hiện tại nhân chứng chết như đèn tắt, hắn nhất thời bị Hách Diệp trả đũa, không nói được gì.
"Xì!" Trong thời khắc khẩn trương này, Tiên Hoa Công chúa thế nhưng cười nhạt, âm thanh dễ nghe này nhất thời khiến tất cả ánh mắt trong triều đình đều chuyển hướng nàng.
"Ca ca, ta đã nói rồi, mấy người kia nhất định là đổ tội lung tung, hiện tại muốn bọn họ đôi chứng với Hách Diệp Thái tử chẳng phải sẽ bị hù đến mức uống thuốc độc tự vẫn ư, dáng vẻ Hách Diệp Thái tử đường hoàng, làm sao có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy?" Nàng nhẹ nhàng dùng khăn gấm che cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh kia nhẹ giống như mưa móc vào sáng sớm, từ từ nhỏ xuống lá sen, mùi hương thoang thoảng thanh nhã, Hách Diệp nhất thời mím môi cười: "Vẫn là Công chúa sáng suốt!"
Tình thế giương cung bạt kiếm lập tức được mấy câu nói của nữ tử xoa dịu.
U Dạ La đưa mắt nhìn, không khỏi lau mắt mà nhìn đối với Công chúa nước Tiên Nô. Tiên Hoa Công chúa giống như cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, hướng về phía hắn cười nhạt.
"Hoàng muội, ngươi. . . . . ." Tiên Vu hầm hừ mở miệng.
"Hoàng huynh, ngươi không cần ầm ỹ, muội muội biết từ nhỏ ngươi đã thương yêu ta, nhưng trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, hôm nay Kim Lang Vương triều và nước Đại Hách đều tới cầu hôn, muội muội sẽ tuyển chọn lão công tốt nhất, không bằng cứ dựa theo quy định của nước Tiên Nô chúng ta, cũng ra đề để Hách Diệp Thái tử làm, đề mục giống nhau, người nào trả lời nhanh, đáp án đúng, vậy ta sẽ gả cho người đó!" Nàng thướt tha tiến lên, nhẹ nhàng vỗ cánh tay Tiên Vu giống như an ủi.
". . . . . ." Tiên Vu không đáp lại, dù sao Hoàng thượng là người đa mưu túc trí, bây giờ thấy người đã chết không thể đối chứng, vì vậy gật đầu, một cuộc sóng gió hữu kinh vô hiểm dần dần bình tĩnh lại.
Ngày mùa thu, cho dù thời tiết khá hơn nữa thì trong gió nhẹ vẫn còn thấm một chút lạnh lẽo, trong đình tàn hoa hiu quạnh tựa như trời thu, theo gió rơi xuống đầy đất, trong lương đình đầy hoa hồng, Kim Minh hơi cau mày khi U Dạ La miêu tả.
"Nói như vậy, ngược lại Tiên Hoa Công chúa một nhân vật không thể xem nhẹ!"
U Dạ La từ từ gật đầu, ít nhất theo quan sát của hắn, là đúng như vậy!
Kim Minh ngưng mắt mà cười: "Thú vị, rất thú vị, lần này hậu cung của trẫm sẽ rất náo nhiệt!"
U Dạ La nhìn trong mắt phượng hẹp dài của nam tử hiện lên chút ánh sáng âm u, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
"Ngươi có mấy phần nắm chắc đối với đề mục này?"
". . . . . . Không có nắm chắc, đó là một đề rất khó!" U Dạ La mở miệng thật khẽ.
"Thật sao?" Kim Minh từ từ vuốt nhẹ chiếc cằm tuấn mỹ, mở miệng cười: "U Tướng quân, trẫm khó có thể quên cam đoan của ngươi đối với trẫm!" Mặc dù hắn cười, lời nói lại lạnh lòng người.
U Dạ La hơi rùng mình, chỉ cúi đầu, không nhìn hắn nữa.
Nơi xa, Kim Huy xa xa nhìn hai người trong lương đình, trong hai tròng mắt hiện đầy tia máu đỏ thắm dường như có điều suy nghĩ.
Tối hôm qua người áo đen xuất hiện kỳ lạ, nghĩ đến vẻ mặt vô cùng lo lắng của Thái hậu, dường như Thái hậu đã đoán trước được tất cả.
"Vương gia, ngài nên nghỉ ngơi một chút, tiếp tục như vậy nữa. . . . . ." Nhung Thiên khẽ mở miệng.
"Nhung Thiên, ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi đã lục soát cả dịch quán cũng không thấy tung tích người mặc đen sao?" Hắn lạnh lùng khoát tay cắt đứt lời của hắn ta.
"Dạ, Vương gia!"
"Có thể leo tường nhảy ra?"
"Ban ngày hôm qua mới vừa có một trận mưa, dấu vết trên đất có thể thấy rõ, hồi vương gia, không có!"
"Vậy là nội tặc sao?" Kim Huy khẽ cười một tiếng, chắp đôi tay thong thả ung dung rời đi.
*****
Ngồi một mình ở trong phòng đang cảm thấy buồn chán, cửa phòng liền bị người mở ra, Liễu Nha dời mắt, đột nhiên bị hình người trước mặt lay động.
Đó là nữ tử cả người mặc cung trang nước Tiên Nô, nụ cười ôn tồn nho nhã, tròng mắt bình tĩnh không dao động, nàng ta đứng ở đằng kia, bình tĩnh tựa như ánh mắt trời nóng bỏng mùa hè chiếu sáng mặt hồ, con mắt sáng ngời không có rối loạn.
"Ngươi là?" Liễu Nha đứng dậy, đột nhiên cảm thấy nụ cười của nữ tử khá quen thuộc, nhất là cặp mắt màu lam, hình như từng nhìn ở nơi nào rồi.
"Cô nương thật sự là quý nhân hay quên, tối hôm qua ở Hợp Hoan lâu, còn thiếu cô nương một ơn cứu mạng!" Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng, tiếp tục bước nhẹ, giọng điệu nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.