Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 21: Mưu hại không thành




Trên đại điện tráng lệ là một mảnh phục trang đẹp đẽ, đá cẩm thạch sáng bóng vây quanh bảo thạch màu sắc bất đồng trên vách tường, ánh nắng ấm áp chiếu vào, chiếu rọi mắt mọi người. Kim Minh dựa nghiêng trên giường tơ vàng, tóc dài màu vàng kim như tơ lụa lóe sáng rũ xuống đầu vai, lướt qua trường bào màu vàng đại biểu hoàng tộc, rơi xuống giường màu vàng, thấy U Dạ La yết kiến, hắn nhẹ nhàng híp tròng mắt xanh biếc, lạnh nhạt nhếch môi cười, nửa gương mặt bị mặt nạ hoàng kim che giấu toát ra sự kiêu căng, cảm giác áp bức cực độ, làm người ta cảm thấy hô hấp khó khăn.
"U Tướng quân, lúc nào thì xuất phát đến Tiên Nô?" Kim Minh từ từ mở miệng, âm thanh lạnh lẽo làm cho người khác run rẩy.
U Dạ La quỳ xuống đất hành lễ, một mực cung kính nói: "Hoàng thượng, ngày mai vi thần lên đường. Trước khi đi, vi thần cần thánh chỉ của Hoàng thượng, địa vị công chúa Tiên Nô tôn quý, hậu cung triều ta 3000 mỹ nữ, thiếu duy nhất một vị Hoàng hậu, Hoàng thượng người xem, có nên hạ chỉ tuyên bố hay không, chỉ cần công chúa Tiên Nô tới Kim Lang Vương triều, liền phong làm Hoàng hậu. . . . . ."
"Hoàng hậu?" Kim Minh cười lạnh, tròng mắt xanh biếc đột nhiên trở nên u ám thâm thúy, giọng nói lạnh lẽo, "Vị trí Hoàng hậu này, người Tiên Nô xứng sao?"
U Dạ La giật mình, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, sững sờ ngay tại chỗ, Thái tử đại Hách Nam Cương tự mình cầu hôn, phong Tiên Nô công chúa làm Thái tử phi, nếu như chỉ là một Phi tần nho nhỏ . . . . . .
"Hoàng thượng, chuyện này. . . . . ." U Dạ La khổ sở mở miệng.
Tròng mắt Hoàng thượng bắn ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm U Dạ La, khóe môi cười nhẹ: "Vậy phải xem bản lãnh của U Tướng quân, chuyện xui xẻo này là do U Tướng quân tự mình lựa chọn!"
Lời này vừa nói ra, trong lòng U Dạ La càng thêm nặng nề, đương nhiên hắn hiểu Hoàng thượng đang trách tội hắn lúc lâm triều ra mặt thay Huy vương gia, nhưng Thái thượng hoàng có mật lệnh, Huy vương gia không thể rời Đô thành. . . . . . Hắn rủ tầm mắt xuống, không nói nữa, chỉ mím chặt môi mỏng.
Kim Minh cười lạnh, thấy mục đích đã đạt được nên không nhiều lời, ngón tay trắng nõn thon dài từ từ cử động, gõ vào đường cong đẹp đẽ khi nghiêng người, ánh mắt thoáng qua tinh anh.
*****
Bước vào đại sảnh Duẫn Thiên cung, ánh mắt Liễu Nha không tin nổi, cung điện này tráng lệ, khí thế khoáng đạt đã không đủ hình dung, bàn chân nhỏ nhẹ nhàng đạp lên sàn đá cẩm thạch màu trắng trên sàn nhà, thậm chí có cảm giác như đang ở cung điện thời Trung Cổ, không, nói chính xác, nếu so với những cung điện còn lưu lại ở hiện đại thì cung điện này tráng lệ hơn mấy vạn lần, sáng loáng chiếu rọi cặp mắt Liễu Nha.
"Là ngươi?" Đột nhiên phát ra một giọng nói lạnh lẽo làm Liễu Nha run rẩy cả người, nàng vội vàng lấy tay che nắng chiếu lên đầu mình, híp mắt nhìn, rốt cuộc ở chỗ tơ vàng mềm oặt nhìn rõ bóng người bao phủ trong ánh vàng, tròng mắt xanh biếc sáng loáng kinh người.
"Hoàng thượng!" Liễu Nha khẽ thở dài, trợn mắt một cái, thật nhịn không được mà dạy dỗ hắn, "Ngươi có biết phối hợp màu sắc hay không, có biết cái gì gọi là thẩm mỹ hay không? Tóc của ngươi là màu vàng, mặt nạ là màu vàng, y phục cũng là màu vàng, lại cả tòa cung điện sáng loáng nữa, ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Ta không tìm được ngươi!"
U Dạ La nâng mắt nhìn chằm chằm Liễu Nha, khóe môi run rẩy quái dị, sau đó nhanh chóng hạ con mắt, lại không nhịn được ngước lên nhìn Kim Minh, chỉ liếc mắt một cái, U Dạ La liền khẽ thở dài một hơi, xong rồi, tiểu nữ tử không sợ chết hôm nay sẽ thê thảm, không cần hắn thêm mắm thêm muối, không cần hắn liệt kê từng tội của nàng, một câu nói này, sợ là cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cũng không tính là quá!
Trong nháy mắt gương mặt Kim Minh đỏ lên, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Liễu Nha thật lâu, cuối cùng ánh mắt rơi vào xiềng xích trên đôi chân ngọc của cô, trong ánh mắt lặng lẽ, kín đáo đột nhiên trở nên hung ác, bờ môi tuyệt đẹp khêu gợi lạnh lùng nâng lên, cằm nhọn lạnh lùng nhếch lên, càng thêm tản mát ra hơi thở tà mị kinh người, làm cho người nhìn không khỏi hoảng sợ.
"Hoàng thượng. . . . . . Nàng. . . . . ." U Dạ La nhìn vẻ mặt kinh người của Hoàng thượng, đột nhiên sinh ra chút áy náy, hắn đứng ra, trực giác muốn nói giúp vài lời giúp đỡ cho Liễu Nha.
"U Tướng quân, ngươi lui xuống trước đi, nhớ sáng mai nhanh chóng lên đường, trẫm chờ tin tức tốt của ngươi!" Kim Minh lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng dời khỏi người Liễu Nha.
"Dạ." U Dạ La vô cùng miễn cưỡng nhỏ giọng nói, vừa muốn bước chân, Liễu Nha bước nhanh đến phía trước, cũng không có ngó kỹ biểu tình hung ác của Kim Minh, trực tiếp bắt đầu một khóc hai náo, còn thiếu điều cởi đai lung bên hông xuống, treo ngược người trong tẩm cung của Hoàng thượng!
"Hoàng thượng, ngươi cần phải làm chủ vì tiểu nữ!" Nàng phịch phịch quỳ xuống, "Tiểu nữ ngồi ở trên Hoàng thành, trong thành xây dựng cao, cành liễu rủ xuống mép nước, cảnh sắc đẹp vô hạn, trong lòng vui vẻ vô biên, ai ngờ Tướng quân này đi qua dưới thành, thấy tiểu nữ dáng dấp đẹp, một tay kéo ta xuống, cậy mạnh không nói đạo lý, sờ tay ta lại vén váy, lời nói hạ lưu lại không có ranh giới, ta nói lý lẽ với hắn, lại bị hắn dùng một chưởng đánh ngã, ta mắng hắn bắt nạt thiện dân, lại bị hắn ôm vào trong ngực, máu mũi chảy vô biên, hắn còn đồng ý dẫn ta đi, chạy ra khỏi Hoàng Thành, ta là bảo vệ trong sạch, chỉ có thể giả vờ đồng ý, ai ngờ nam nhân này thật sự quá âm hiểm, thị vệ đến, lại lật mặt, mang ta tới gặp quan, làm ta nhục nhã ở trước mặt mọi người, tiểu nữ trong cơn tức giận thiếu chút nữa lạc mất hồn, không ai hỏi thăm mệnh thật tiện! Hôm nay Hoàng thượng ngồi trên, nhất định vì tiểu nữ tử mà bảo vệ chu toàn, bảo vệ chu toàn. . . . . ." Một vốc nước mũi một đống lệ đang lau chùi hăng say, nhưng trong tẩm điện yên tĩnh, thậm chí ngay cả chút âm thanh cũng không có.
Trong lòng Liễu Nha run lên, mi mắt hơi rung, trong lòng run sợ nhìn sang, thiếu chút nữa kinh hãi té xỉu tại chỗ, hai mắt âm hiểm tà mị của Kim Minh từ từ híp lại tính toán, thế nhưng ngoảnh mặt làm ngơ đối với làn điệu 'hoa sen rụng' đặc sắc của nàng, chỉ là vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm hai chân trắng nõn phơi bày ở ngoài của nàng, mím môi đỏ mọng âm hiểm.
U Dạ La đứng ở một bên vẻ mặt khiếp sợ, môi mỏng giương lên, thật lâu không thể đóng lại.
"U Tướng quân, ngươi nói mới vừa rồi có người chạy trốn, bị ngươi bắt được sao?" Kim Minh từ từ lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt.
U Dạ La hồi hồn từ trong cơn khiếp sợ, nhỏ giọng nói: "Dạ!"
"Người đâu, chặt hai chân nữ tử này xuống, nướng chín treo ở đầu giường nàng, để cho nàng biết kết cục của việc chạy trốn!" Kim Minh cười khẽ, nhàn nhạt mở miệng, tròng mắt bắn ra khí lạnh lạnh lùng nhìn Liễu Nha.
". . . . . ." Thân thể Liễu Nha lắc lư một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé lại bắt đầu co quắp giống như bị trúng gió.
"Dạ!" Thị vệ tiến lên, xách Liễu Nha giống như xách con chuột, giáo sáng loáng lắc lư trước mắt Liễu Nha.
Nước miếng uổng phí, tế bào não cũng uổng phí, chân của nàng. . . . . . Liễu Nha trợn mắt một cái, cũng không chịu nổi kích thích liên tục, hôn mê bất tỉnh như nàng mong muốn.
"Hoàng thượng, nàng ta hôn mê!" Thị vệ nhỏ giọng bẩm báo.
"Tốt lắm, đi xuống đi, U Tướng quân, ngươi cũng đi xuống!" Kim Minh cười lạnh, từ từ khoát tay.
Duẫn Thiên cung lúc nãy còn hỗn loạn trong nháy mắt đã yên tĩnh lại, sắc mặt Liễu Nha tái nhợt nằm ở trên nền đá cẩm thạch, cánh lông mi dài giống như bươm bướm khẽ rủ, tóc dài xốc xếch, ngón tay hơi rung động, cặp chân trắng nõn liều mạng co rúc vào nhau.
Nam tử từ từ đi xuống tơ vàng mềm oặt, đứng ở bên cạnh Liễu Nha, từ từ nheo mắt quan sát nữ tử hôn mê, hai vai bỗng nhiên lay động quỷ dị, sau đó lặng lẽ xoay người lại, đầu tiên là một hồi cười khẽ đè nén, cuối cùng ngang nhiên cười lớn, cười đến cuồng loạn, "Ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười ngạo mạn vang dội cả tòa cung điện, tóc dài màu vàng kim tung bay theo gió giữa không trung, bung xõa bay lên, tròng mắt xanh biếc tản mát ra vui thích kinh người.
"Tiểu nữ ngồi ở trên Hoàng thành, trong thành xây dựng cao, cành liễu rủ xuống mép nước, cảnh sắc đẹp vô hạn, trong lòng vui vẻ vô biên, . . . . . ." Hắn từ từ lặp lại làn điệu 'hoa sen rụng' của Liễu Nha, rốt cuộc từ từ ngưng tiếng cười.
"Nữ tử thú vị như vậy, trẫm làm sao sẽ thả ngươi đi? Nhưng nhất định phải trừng phạt!" Đột nhiên hắn nở nụ cười tàn nhẫn.
Yếu ớt tỉnh lại, đập vào mi mắt chính là gương mặt uy nghiêm của Trương Anh, hắn thấy Liễu Nha tỉnh dậy, vậy mà lại cười ghê tởm.
"Chân của ta!" Liễu Nha sợ hãi kêu lên, đột nhiên ngồi dậy, may mà hai chân vẫn còn, kiểm tra lại một lần nữa, toàn thân đều không bị làm sao.
"Phù!" Liễu Nha thở phào nhẹ nhõm, ủ rũ cúi đầu.
"Thanh Thanh cô nương, hôm nay Hoàng thượng đặc biệt phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn tinh xảo cho cô nương, cô nương mau sớm dùng bữa đi!" Trương Anh mở miệng quái gở, lời của hắn vừa nói ra, Liễu Nha mới ý thức được, trong phòng ngủ hình như tràn ngập mùi thơm đặc thù, nhanh chóng gợi lên cảm giác muốn ăn của nàng.
"Không phải là con chuột .... . . . . ." Liễu Nha không dám thể hiện vui mừng quá mà chỉ thận trọng nghiêng đầu hỏi.
"Tuyệt đối không phải, đều là thịt mới lạ, ngài nhìn. . . . . ." Trương Anh dẫn Liễu Nha đến trước bàn, trên bàn để bốn khay tinh sảo, sắc hương vị đều đủ.
"Đây là thịt người kho tàu, này bàn là đầu ngón tay người Hương Tô, đây là gan người xào chua ngọt, còn đây là. . . . . ." Trương Anh từ từ mở ra chung hầm cách thủy, bất ngờ chính là đầu Tố Tạp Na. "Dầu vừng não người nổi tiếng nhất!"
"Ầm!" Liễu Nha té lăn trên đất, hai mắt vô hồn, khắp người co quắp.
"Còn có cái này, là Hoàng thượng đặc biệt lệnh cho ngự thiện phòng thêm ba mươi sáu loại gia vị tinh chế hun sấy mà thành." Hắn phất tay một cái, Tố Mỹ Na bên cạnh cúi đầu, nâng khay trên tay, một mực cung kính đứng ở trước mặt Liễu Nha.
Trương Anh dùng hai ngón tay nắm dây thừng buộc miếng thịt nướng có hình dáng đùi người cho Liễu Nha nhìn. "Chân nướng, treo trước giường cô nương làm đồ trang trí!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.