Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 109: Nghiệt duyên




Rốt cuộc tuyết cũng ngừng rơi, tích tụ một lớp dày trên mặt đất, sắc trời dần tối, ánh nắng dần chuyển sang màu đỏ. Khoác áo choàng đỏ bên ngoài, Liễu Nha ngắm nhìn ánh trời chiều, một mình đứng ngoài phòng Ngự Phong rất lâu.
Trong phòng, Ngự Phong lười biếng nằm ngửa trên giường, tay lau lau hàn kiếm, chỉ thấy thân kiếm có tám cạnh, dài hơn ba thước, đây chính là Ngự kiếm được ban cho.
Dưới giường, Yến nhi quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu nặng nề dập đầu trên mặt đất.
“Ngươi cũng biết mình làm sai chuyện gì, ta sẽ không nhiều lời, Yến Nhi, nể tình ngươi nhiều năm phục vụ ở Ngự kiếm sơn trang, ta tha cho ngươi một mạng, từ hôm nay trở đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Nam tử lạnh lùng mở miệng, ngón tay trắng nõn trượt một đường trên thân kiếm.
Nàng cúi đầu, môi mấp máy nhưng vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, sau đó rời đi. Nam tử nhìn sống lưng thẳng tắp của nàng, cảm thấy có chút lo lắng. Tại sao, tại sao Yến nhi phải làm như vậy, chẳng lẽ muốn giữ một vị trí cho tiểu thư của nàng, chẳng lẽ nàng không biết tiểu thư của nàng đã sớm từ bỏ vị trí này rồi hay sao?
Cửa phòng từ từ mở ra, Liễu Nha ngẩn ra, vui mừng ngẩng đầu lại nhìn thấy Yến nhi.
Tuy sắc mặt nàng ta hết sức bình tĩnh nhưng vừa nhìn thấy Liễu Nha, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt tối sầm, muốn phát tác nhưng vẫn nhịn được, chỉ kiên nhẫn mím môi đứng trước mặt Liễu Nha: “Ta phải đi rồi, nhờ ngươi chăm sóc cho thiếu gia, hắn là người đáng thương!”
Âm thanh khàn khàn, như ẩn nhẫn điều gì đó, hai mắt rũ xuống sau đó xoay người rời đi.
“Đi? Ngươi đi đâu?” Liễu Nha ngẩn ra, keo tay nàng lại, Yến nhi lạnh lùng né tránh, “Đi tìm tiểu thư, nơi nào có tiểu thư thì nơi đó là nhà của Yến nhi!”
“Nhưng ngươi đi đâu tìm kiếm bây giờ, bên ngoài chiến tranh loạn lạc, ngươi lại một thân một mình…” Liễu Nha không kìm được mà quan tâm tới nàng.
“Ngươi tự lo cho mình đi, nếu ta đoán không sai, lần này ngươi có chuyện muốn nhờ cậy mà đến, nhưng dựa vào tính tình của thiếu gia, hắn sẽ không giúp ngươi, trừ khi…” Yến nhi cười lạnh, nhỏ giọng: “Trừ khi ngươi là tiểu thư!”
Trừ khi ngươi là tiểu thư – Liễu Nha sửng sốt. Nàng không thể là Tố Cầm, cũng không thể thay Tố Cầm mà ở lại, chẳng lẽ không thể thay đổi được sao?
Bóng dáng của Yến Nhi từ từ biến mất, Liễu Nha xoay người nhìn cánh cửa phòng khắc hoa, có chút mất hồn, trong lòng như bị đè nặng, không cách nào biến mất.
Bóng đêm cô tịch không có chút âm thanh, tuy lúc chiến tranh loạn lạc nhưng Ngự kiếm sơn trang vẫn giữ được sự thanh tịnh của mình. Đại Hách như có điều kiêng kỵ với Ngự kiếm sơn tảng, dù hạ trại dưới chân núi cũng không dám lên núi quấy rối chút nào, người mặc áo đen cứng cỏi, dùng đai lưng màu bạc của Sơn trang còn có thể ngênh ngang đi lại vùng biên giới, nếu có thể mượn lực lượng của Ngự Kiếm sơn trang, từ phía sau đánh lấy Đại Hách, nói không chừng Kim Lang vương triều có thể chuyển bại thành thắng.
Đứng trong gió lạnh, Liễu Nha mải suy nghĩ, tính toán mọi thứ nhưng đối mặt với sự cường ngạnh của Ngự Phong, đây là điều không tưởng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió thổi vào cổ, nàng kéo mũ từ từ xoay người.
“Muốn đi sao? Cầu xin mà không có thành ý như vậy?” Lúc nàng sắp xoay người, cánh cửa phòng Ngự Phong mở ra, nam tử cười cười đầy thâm ý, thân thể lười biếng dựa lên cửa, lạnh nhạt mở miệng.
“Vào đi!” Nam tử nhướng mày, mở cửa ra, một cỗ ấm áp vây quanh Liễu Nha, nàng cảm thấy có lẽ hắn nguyện ý cho nàng cơ hội.
Hai chân muốn chuyển động, sau lưng truyền đến tiếng kêu nhỏ: “Liễu Nha, mau tránh ra” Hàn kiếm gào thét mà đến, Liễu Nha vội vàng tránh ra, trong nháy mắt, chỉ thấy bóng dáng màu xanh xông đến chỗ Ngự Phong.
Ngự Phong như chuẩn bị từ sớm, nhẹ nhàng giơ tay lên, Ngự kiếm trong tay ngênh đón, bịch một tiếng, trường kiếm của Kim Minh bị Ngự Phong đánh gãy làm hai.
Kim Minh nhìn đoạn kiếm trong tay mà sợ hãi, Ngự kiếm trong truyền thuyết quả là danh bất hư truyền! Nhưng hắn chỉ sửng sốt một chút, cũng không dừng lại công kích, từng chiêu thức bén nhọn đánh về thân thể Ngự Phong nhưng đều bị nam tử hóa giải.
Thừa dịp, Ngự Phong nhảy ra khỏi vòng chiến, cười cười: “Kim Minh, ngươi vừa muốn vận công chống đỡ Kim Lang trong người vừa muốn đánh nhau với ta, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta”
Liễu Nha cũng nhìn ra Kim Minh không thể địch lại, ánh mắt nhìn về nam tử đầy lo lắng.
Kim Minh không mở miệng, chỉ tiến lên nắm tay Liễu Nha, “Đi thôi!” Hiện tại hai phía đều là địch, hắn không thể làm cho Ngự kiếm sơn trang trở thành kẻ địch của mình nữa, nhưng tuyệt đối hắn không cho phép nàng vì mình mà mất đi tôn nghiêm.
“Minh, chỉ có hắn mới có thể giúp chàng!” Liễu Nha giữ tay hắn lại, lắc đầu một cái.
Nam tử cười, nụ cười đau thương: “Nha Nha, tất cả mọi chuyện đều do ta gây nên, ta sẽ chịu tất cả, chúng ta đi thôi!” Hắn kiên định nắm bàn tay cô gái xoay người rời đi.
“Khoan đã!” Ngự Phong lạnh lùng mở miêng, đặt kiếm sau lưng, ung dung mở miệng, “Lúc nào ta cho phép các ngươi rời đi hả nương tử?” Hắn nhíu mày nhìn về phía Liễu Nha.
Trong lòng Liễu Nha khẽ động, đẩy tay Kim Minh ra, “Chàng đi nhanh đi, ta không thể đi cùng chàng!” Nàng lạnh lùng mở miệng, lúc Kim Minh còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên chạy về phía Ngự Phong, nắm chặt tay hắn.
Sắc mặt Ngự Phong thay đổi, ánh mắt nghi ngờ, thái đột thay đổi của cô gái làm cho hắn không hiểu nổi.
Không riêng gì hắn, Kim Minh càng thêm kinh ngạc, chân mày nhíu lại mãi không giãn ra.
“Ta bảo ngươi đi, đi nhanh đi” Liễu Nha không kiên nhẫn hét to, vẻ mặt đầy kích động.
“Nha Nha” Kim Minh khó khăn mở miệng.
“Hiện tại ngươi là chó có tang, không ai thương hại ngươi, thích ngươi, Kim Minh, tại sao ngươi còn kiên trì, hãy để cho Kim Lang xuất hiện, cho hắn xem, hắn nên hài lòng, thứ hắn muốn đều lấy được rồi!” Nàng gào lên, giận dữ, trước mắt tối đen, thân thể ngã xuống.
Ngự Phong đứng bên cạnh nàng theo bản năng đỡ lấy, Liễu Nha ngất xỉu trong lòng hắn không tỉnh dậy.
Kim Minh nghe thấy lời nói của nàng, chạy đến đỡ lấy nhưng bị Ngự Phong ngăn lại: “Ta đã nói rồi, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta!” Kim Minh ngước mắt, bóng dáng trở nên mơ hồ, sắc mặt đầy đau thương, vẻ mặt phức tạp sau đó biến mất, trở nên lạnh lùng.
Ngự Phong nhìn Kim Minh có mái tóc vàng mắt xanh độc nhất vô nhìn như mình, trong lòng cảm khái.
“Chăm sóc nàng thật tốt, nhưng ngươi nên nhớ, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng, cho dù có chết ta cũng sẽ kéo cả Ngự kiếm sơn trang chôn cùng!” Hắn đứng dưới ánh trăng, ánh mắt bình tĩnh, chỉ có một loại cảnh giới của sự nhẫn nại là bình tĩnh, nhưng làm cho người khác nhìn mà sợ hãi, không có lời nói hay động tác nào mà nhìn cũng cảm thấy sợ.
Nam tử xoay người bóng xanh từ từ biến mất trong màn đêm.
Cả thế giới từ bỏ hắn, nhưng hắn còn vương triều của hắn, ít nhất lúc còn tỉnh táo hắn muốn cứu vớt vương triều của mình.
U Dạ La dẫn quân lui vào trong Dung thành, trong vòng một ngày đánh mất ba thành trì, thậm chí còn có hai thành bị tướng sĩ tự động mở ra, đây là chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Bên trong doanh trại, trừ U Dạ La, các tướng sĩ đều bàn luận xôn xao, trời sinh yêu nghiệt, Kim Lang họa nước, câu ca dao lân truyền khắp dân gian, giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào lòng mỗi người, không biết bọn họ bảo vệ quốc gia hay là Hoàng thượng yêu nghiệt.
Mặc một bộ khôi giáp màu bạc, U Dạ Lan ngồi ngay ngắn trên giường, lạnh lùng đưa mắt nhìn qua các tướng sĩ, nơi ánh mắt uy nghiêm đi qua đều yên tĩnh.
“Ta biết Đại Hách và Tiên Nô lưu truyền lời đồn bất lợi đối với Hoàng đế chúng ta, nhưng các vị là con dân của Kim Lang vương triều, không chỉ bảo vệ Hoàng đế của mà còn là bảo vệ đất nước chúng ra, người thân của chúng ta, vì quốc gia mà chiến đấu, vì người thân mà chiến đấu, nhất định phải đuổi Đại Hách ra khỏi đất nước của chúng ta!” nam tử lạnh lùng đứng dậy, áo giáp màu bạc dưới ánh nến càng tỏa sáng, hắn như một dũng sĩ chân chính, hoàn toàn xóa bỏ khoảng cách Săn Lang tộc và Kim Lang vương triều, giống như hắn đã nói, vì quốc gia mà chiến đấu, vì người thân mà chiến đấu.
Mỗi người được tiếp thêm dũng khí và khích lệ, “Vì quốc gia mà chiến đấu, vì người thân mà chiến đấu” Tiếng hô lớn vang tận trời xanh, mọi lo lắng mấy ngày qua như bị quét sạch.
“Tướng quân, quân Đại Hách ở ngoài thành khiêu chiến, đánh hay không ạ?” Tướng sĩ tiến vào quân doanh bẩm báo.
Tiếng hô lớn dừng lại, ánh mọi người đều tập trung vào U Dạ La, ai cũng khí huyết dâng trào.
“Đánh trống khiêu chiến!”
Sườn núi phía đông bị tuyết phủ dày, sườn núi phía tây cứng rắn như bình phong, cuồng phong giá rét tại khúc quanh ngoằn ngoèo của hẻm núi gào thét rống giận, trong cốc như gào thét, rống giận, dòng nước chảy xiết dời núi lấp biển, như nước sông cuồn cuộn như dời núi lấp biển, như một cuộc chạy đua qua những hốc đá, kích thích từng đợt sóng, trong phút chốc như thành vô hình.
Hai quân đối địch, cờ thiếp vàng tung bay trong gió, mây đen bao phủ đầu trời, tiếng khóc, tiếng rên, tiếng đao kiếm, tiếng xương cốt chặt đứt, tiếng kêu cứu, đủ loại âm thanh, lấn át tiếng gầm của dòng sông, huyết sắc che mờ ánh mắt mỗi người, chỉ cần có thể vung đao, có thể chém, mọi động tác như bản năng, đại não đã ngừng suy nghĩ, trước mắt chỉ có khuôn mặt hiện lên, thân thể từng người ngã xuống, có kẻ địch cùng có người của mình.
Trên chiến trường không biết từ lúc nào xuất hiện nhóm người mặc áo đen gia nhập đoàn người đang đánh nhau, khí thế ngất trời đánh về phía tướng sĩ Đại Hách, nhất là bóng dáng màu xanh, thanh kiếm trong tay như nổi điên, trực tiếp đâm thẳng tướng sĩ Đại Hách, mái tóc vàng bay lượn trong không trung, hắn nhanh như chớp, bởi vì căm thù, máu tươi nhuộm đỏ tròng mắt, như Diêm La đến từ địa ngục, xuyên qua bao vây trùng trùng điệp điệp, thanh hàn kiếm trong tay lúc như vung lên như gió xoáy, từng sinh mệnh ngã xuống dưới lưỡi kiếm của hắn, cuối cùng là tướng lĩnh Đại Hách.
Lúc kiếm xuyên qua trái tim hắn, hắn không dám tin nam tử trước mắt như Diêm La, “Kim…Kim…” Lời nói chưa dứt, cúi đầu ngã xuống ngựa.
U Dạ La nhìn nam tử áo xanh, đôi mắt trợn to. Là hắn!
Kim Minh mang theo nhưng người còn lại của địa cung cùng bảy vạn quân đội còn lại thừa thắng xông lên, trước khi mặt trời lặn, đoạt lại ba thành trì, máu nhiễm đầy quần áo hắn, tóc vàng, con ngươi, hắn không thể ngừng, chỉ có thể chém giết, hàn kiếm đổi thành trường mâu, đôi môi liếm láp máu của kẻ thù, như vậy lòng hắn mới có thể an tâm.
Một cây trường mâu như đang chơi đùa, vang lên từng tiếng, như sấm chớp ban ngày, sắc bén, tung hoành tám hướng, ánh mắt lãnh khốc, ngoan tuyêtj, dù bị vây khốn trong thiên quân vạn mã cũng có thể giết địch phanh thây khắp chốn.
Kim Lang vương là yêu nghiệt, không sai, nhưng lại là yêu nghiệt phi thường dũng mãnh bảo vệ quốc gia, hắn tràn ngập sức mạnh cùng sự ngoan độc, oai hùng và kiên cường, khiến cho người người vô cùng rung động và kính sợ, toàn binh lính khí huyết cuồn cuộn, dân trào mênh mông, bọn họ dưới sự dẫn dắt của Kim Minh, khó khăn đoạt lại lãnh thổ của mình.
U Dạ La nhìn người ở đằng kia từng chút từng chút giết binh lính Đại Hách, dần đi về phía sau hắn: “Hoàng thượng, ngươi đã đánh nhau suốt một người, cũng nên nghỉ ngơi rồi!”
“Phốc!” trường mâu đâm vào ngực kẻ địch, quyết tuyệt rút ra, áo dài màu đỏ lại có thêm vết máu, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng cuối chân trời, “Trẫm không thể nghỉ, Nha Nha còn chờ ta đón nàng!” Trường mâu trong tay như hóa thành hư không, chặt đứt gân chân một tướng sĩ, tiếng kêu rên của người nọ vang vọng bên tai, hắn ngoan độc cười cười.
Kim Lang, ngươi muốn Kim Lang vương triều diệt vong, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được, một ngày nào đó ra sẽ xóa bỏ ngươi từ trong thân thể này, xóa bỏ toàn bộ.
U Dạ La không hiểu hắn nói gì, hàn kiếm trong tay không khách khí, một kiếm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trong mộng hiện rõ gương mặt cô gái, nàng đứng trước cửa, gió cuồn cuộn thổi bay quần áo của nàng, mái tóc đen tung bay, ánh mắt lóe lên sự kiên định, “Không, ta sẽ không để cho ngươi chết, sẽ không để cho quốc gia của ngươi bị diệt vong!”
“Nha Nha” Nam tử từ trong giấc mộng tỉnh dậy, ánh sáng lay động nhắc nhở hắn đang ở trong quân doanh, hắn cắn môi, dừng dậy khoác áo giáp vào người.
“Người muốn đi đâu?” U Dạ La bình tĩnh nhìn nam tử.
“Thừa dịp Đại Hách thương vong, phải giết cho bằng được” Nam tử lạnh lùng mở miệng, sắc mắt tiều tụy đến dọa người.
“Hoàng thượng có biết mình đã chiến đấu một ngày một đêm rồi hay không? Chúng ta đã đoạt lại năm thành trì, sắp đuổi Đại Hách ra khỏi Kim Lang vương triều, đây không phải là thời điểm gấp gáp!” U Dạ La nhàn nhạt mở miệng, thanh âm khàn khàn, mệt mỏi hết sức.
Kim Minh rũ mắt, nhìn các tướng sĩ bên ngoài mệt nhọc, từng người từng người ngã trái ngã phải, hắn biết một ngày một đêm chiến đấu làm cho thể lực bọn họ cạn kiệt, nhưng mà… Hắn nhìn ánh trăng bị khuyết mất một nửa, gắt gao nhíu mày. Thời gian của hắn không còn nhiều, người kia vẫn muốn chiếm lấy thân thể của hắn, trước đêm trăng tròn hắn phải đuổi Đại Hách ra khỏi lãnh thổ của Kim Lang vương triều.
Hắn đến trước trướng, bên trong đều là người của địa cung.
Lạnh lùng huýt sáo một tiếng, tiếng hô vang lên, những người áo đen được huấn luyện nghiêm ngặt từ trong trướng nối đuôi đi ra.
U Dạ La nhìn những bóng dáng màu đen bay trong màn đêm cũng chỉ biết lắc đầu một cái.
Ánh sáng đàng xa chân trời, mặt trời sắp mọc.
“Tiểu Dung, ngươi nhìn đơn thuốc đại phu đã kê, nhớ phải cẩn thận” Nam tử nhẹ giọng phân phó nha hoàn, nhìn gương mặt mệt mỏi của cô gái, hắn cảm thấy đau lòng.
Nàng vẫn ở bên cạnh hắn, cho dù động cơ của nàng hết sức khả nghi.
“Hiện tại ngươi vẫn không muốn mở mắt ra nói chuyện sao?” Nam tử nhẹ nhàng hỏi
Thân thể cô gái vẫn không nhúc nhích.
Nam tử thở dài một tiếng, biết rằng nàng vẫn nghe được mình nói chuyện, chỉ là không muốn nói, hắn chỉ có thể đứng dậy nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Ánh mắt cô gái run lên, mở mắt ra, đôi mắt xanh đen như ngọc thạch chiếu sáng bầu trời đêm. Lúc sau, tiếng than nhẹ bật ra từ miệng cô gái: “Kim Minh, ta để chàng đi, là biện pháp duy nhất, chỉ có lúc chàng quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người, chỉ có chàng trừ bỏ Kim Lang mới có thể cởi bỏ sự nghi ngờ của các tướng sĩ, mới có thể bảo vệ quốc gia của chàng! Kim Minh, không được để ta thất vọng, nhất định phải chịu đựng! Không được để cho Kim Lang một lần nữa chiếm lĩnh thân thể mình, không để cho hắn làm tổn hại đến chàng, Kim Minh, ta chỉ cho chàng cơ hội này mà thôi!
Truyền nhân Mị tộc, trừ Ngự Phong vẫn còn lão phu nhân.
Ngày thứ hai, Liễu Nha trang điểm giống như phu nhân chân chính, thỉnh an lão phu nhân, sai đó cả ngày canh giữ trước giường.
Thân thể lão phu nhân không tốt, lãi vẫn một lòng hướng phật, đặc biệt mời chủ trì trong miếu về.
Lúc nghe được tin tức này, trong đầu Liễu Nha hiện lên khuôn mặt hòa thượng cười đầy ẩn ý, không biết vì sao nàng không thích hòa thượng đó, nhưng lại có cảm giác tín nhiệm không thể lý giải nổi.
Lúc hòa thượng nói chuyện với lão phu nhân xong, nàng ở phía sau hậu viện ngăn cản hắn: “Ta muốn xin sư phụ nói một chút về Đan kinh” Nàng lắc lắc cuốn kinh thư trong tay.
Hòa thượng cười khẽ, đọc một tiếng a di đà phật, nhỏ giọng nói: “Thí chủ nghĩ gì lão nạp hiểu được, nhưng mà thí chủ nên nhớ, huyết chú thuần âm, máu của cô gái là tối kị nhất, trừ phi năm dương tháng dương ngày dương mới được!”
“Người biết cách giải huyết chú? Tại sao còn muốn bắt ta đi tìm?” Liễu Nha ngẩn ra, kinh ngạc nói.
“Mọi việc đều có nhân quả, nghiệp chướng kiếp trước của thí chủ, kiếp này chỉ có thí chủ mới có thể tự mình hóa giải!”
“Nghiệp chướng?” Liễu Nha càng thêm mơ hồ.
“Đồng Tử, không lẽ ngươi đã quên, Kim Lang vương triều, Ngự kiếm sơn trang, mọi thứ đề bởi vì ngươi mà thành, Thiện tai thiện tai!” Hòa thượng lần nữa đọc phật hiệu.
Trong đầu Liễu Nha nhanh chóng hiện lên một ít thông tin, Kim Vô Nhai, Mặc Kỳ, còn cả Ngự Phong…
Mỗi người được tiếp thêm dũng khí và khích lệ, “Vì quốc gia mà chiến đấu, vì người thân mà chiến đấu” Tiếng hô lớn vang tận trời xanh, mọi lo lắng mấy ngày qua như bị quét sạch.
“Tướng quân, quân Đại Hách ở ngoài thành khiêu chiến, đánh hay không ạ?” Tướng sĩ tiến vào quân doanh bẩm báo.
Tiếng hô lớn dừng lại, ánh mọi người đều tập trung vào U Dạ La, ai cũng khí huyết dâng trào.
“Đánh trống khiêu chiến!”
Sườn núi phía đông bị tuyết phủ dày, sườn núi phía tây cứng rắn như bình phong, cuồng phong giá rét tại khúc quanh ngoằn ngoèo của hẻm núi gào thét rống giận, trong cốc như gào thét, rống giận, dòng nước chảy xiết dời núi lấp biển, như nước sông cuồn cuộn như dời núi lấp biển, như một cuộc chạy đua qua những hốc đá, kích thích từng đợt sóng, trong phút chốc như thành vô hình.
Hai quân đối địch, cờ thiếp vàng tung bay trong gió, mây đen bao phủ đầu trời, tiếng khóc, tiếng rên, tiếng đao kiếm, tiếng xương cốt chặt đứt, tiếng kêu cứu, đủ loại âm thanh, lấn át tiếng gầm của dòng sông, huyết sắc che mờ ánh mắt mỗi người, chỉ cần có thể vung đao, có thể chém, mọi động tác như bản năng, đại não đã ngừng suy nghĩ, trước mắt chỉ có khuôn mặt hiện lên, thân thể từng người ngã xuống, có kẻ địch cùng có người của mình.
Trên chiến trường không biết từ lúc nào xuất hiện nhóm người mặc áo đen gia nhập đoàn người đang đánh nhau, khí thế ngất trời đánh về phía tướng sĩ Đại Hách, nhất là bóng dáng màu xanh, thanh kiếm trong tay như nổi điên, trực tiếp đâm thẳng tướng sĩ Đại Hách, mái tóc vàng bay lượn trong không trung, hắn nhanh như chớp, bởi vì căm thù, máu tươi nhuộm đỏ tròng mắt, như Diêm La đến từ địa ngục, xuyên qua bao vây trùng trùng điệp điệp, thanh hàn kiếm trong tay lúc như Trường Hồng Quán Nhật, lúc như gió xoáy, từng sinh mệnh ngã xuống dưới lưỡi kiếm của hắn, cuối cùng là tướng lĩnh Đại Hách.
Lúc kiếm xuyên qua trái tim hắn, hắn không dám tin nam tử trước mắt như Diêm La, “Kim…Kim…” Lời nói chưa dứt, cúi đầu ngã xuống ngựa.
U Dạ La nhìn nam tử áo xanh, đôi mắt trợn to. Là hắn!
Kim Minh mang theo nhưng người còn lại của địa cung cùng bảy vạn quân đội còn lại thừa thắng xông lên, trước khi mặt trời lặn, đoạt lại ba thành trì, máu nhiễm đầy quần áo hắn, tóc vàng, con ngươi, hắn không thể ngừng, chỉ có thể chém giết, hàn kiếm đổi thành trường mâu, đôi môi liếm láp máu của kẻ thù, như vậy lòng hắn mới có thể an tâm.
Một cây trường mâu như đang chơi đùa, vang lên từng tiếng, như sấm chớp ban ngày, sắc bén, tung hoành tám hướng, ánh mắt lãnh khốc, ngoan tuyêtj, dù bị vây khốn trong thiên quân vạn mã cũng có thể giết địch phanh thây khắp chốn.
Kim Lang vương là yêu nghiệt, không sai, nhưng lại là yêu nghiệt phi thường dũng mãnh bảo vệ quốc gia, hắn tràn ngập sức mạnh cùng sự ngoan độc, oai hùng và kiên cường, khiến cho người người vô cùng rung động và kính sợ, toàn binh lính khí huyết cuồn cuộn, dân trào mênh mông, bọn họ dưới sự dẫn dắt của Kim Minh, khó khăn đoạt lại đất đai của mình.
U Dạ La nhìn người ở đằng kia từng chút từng chút giết binh lính Đại Hách, dần đi về phía sau hắn: “Hoàng thượng, ngươi đã đánh nhau suốt một người, cũng nên nghỉ ngơi rồi!”
“Phốc!” trường mâu đâm vào ngực kẻ địch, quyết tuyệt rút ra, áo dài màu đỏ lại có thêm vết máu, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng cuối chân trời, “Trẫm không thể nghỉ, Nha Nha còn chờ ta đón nàng!” Trường mâu trong tay như hóa thành hư không, chặt đứt gân chân một tướng sĩ, tiếng kêu rên của người nọ vang vọng bên tai, hắn ngoan độc cười cười.
Kim Lang vương, ngươi muốn Kim Lang vương triều diệt vong, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được, một ngày nào đó ra sẽ xóa bỏ ngươi từ trong thân thể này toàn bộ.
U Dạ La không hiểu hắn nói gì, hàn kiếm trong tay không khách khí, một kiếm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trong mộng, hiện rõ gương mặt cô gái, nàng đứng trước cửa, gió cuồn cuộn thổi bay quần áo của nàng, mái tóc đen tung bay, ánh mắt lóe lên sự kiên định, “Không, ta sẽ không để cho ngươi chết, sẽ không để cho quốc gia của ngươi bị diệt vong!”
“Nha Nha” Nam tử từ trong giấc mộng tỉnh dậy, ánh sáng lay động nhắc nhở hắn đang ở trong quân doanh, hắn cắn môi, dừng dậy khoác áo giáp vào người.
“Người muốn đi đâu?” U Dạ La bình tĩnh nhìn nam tử.
“Thừa dịp Đại Hách thương vong, phải giết cho bằng được” Nam tử lạnh lùng mở miệng, sắc mắt tiều tụy đến dọa người.
“Hoàng thượng có biết mình đã chiến đấu một ngày một đêm rồi hay không? Chúng ta đã đoạt lại năm thành trì, sắp đuổi Đại Hách ra khỏi Kim Lang vương triều, đây không phải là thời điểm gấp gáp!” U Dạ La nhàn nhạt mở miệng, thanh âm khàn khàn, mệt mỏi hết sức.
Kim Minh rũ mắt, nhìn các tướng sĩ bên ngoài mệt nhọc, từng người từng người ngã trái ngã phải, hắn biết một ngày một đêm chiến đấu làm cho thể lực bọn họ cạn kiệt, nhưng mà… Hắn nhìn ánh trăng bị khuyết mất một nửa, gắt gao nhíu mày. Thời gian của hắn không còn nhiều, người kia vẫn muốn chiếm lấy thân thể của hắn, trước đêm trăng tròn hắn phải đuổi Đại Hách ra khỏi lãnh thổ của Kim Lang vương triều.
Hắn đến trước trướng, bên trong đều là người của địa cung.
Lạnh lùng huýt sáo một tiếng, tiếng hô vang lên, những người áo đen được huấn luyện nghiêm ngặt từ trong trướng nối đuôi đi ra.
U Dạ La nhìn những bóng dáng màu đen bay trong màn đêm cũng chỉ biết lắc đầu một cái.
Ánh sáng đàng xa chân trời, mặt trời sắp mọc.
“Tiểu Dung, ngươi nhìn đơn thuốc đại phu đã kê, nhớ phải cẩn thận” Nam tử nhẹ giọng phân phó nha hoàn, nhìn gương mặt mệt mỏi của cô gái, hắn cảm thấy đau lòng.
Nàng vẫn ở bên cạnh hắn, cho dù động cơ của nàng hết sức khả nghi.
“Hiện tại ngươi vẫn không muốn mở mắt ra nói chuyện sao?” Nam tử nhẹ nhàng hỏi
Thân thể cô gái vẫn không nhúc nhích.
Nam tử thở dài một tiếng, biết rằng nàng vẫn nghe được mình nói chuyện, chỉ là không muốn nói, hắn chỉ có thể đứng dậy nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Ánh mắt cô gái run lên, mở mắt ra, đôi mắt xanh đen như ngọc thạch chiếu sáng bầu trời đêm. Lúc sau, tiếng than nhẹ bật ra từ miệng cô gái: “Kim Minh, ta để chàng đi, là biện pháp duy nhất, chỉ có lúc chàng quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người, chỉ có chàng trừ bỏ Kim Lang mới có thể cởi bỏ sự nghi ngờ của các tướng sĩ, mới có thể bảo vệ quốc gia của chàng! Kim Minh, không được để ta thất vọng, nhất định phải chịu đựng! Không được để cho Kim Lang một lần nữa chiếm lĩnh thân thể mình, không để cho hắn làm tổn hại đến chàng, Kim Minh, ta chỉ cho chàng cơ hội này mà thôi!
Truyền nhân Mị tộc, trừ Ngự Phong vẫn còn lão phu nhân.
Ngày thứ hai, Liễu Nha trang điểm giống như phu nhân chân chính, thỉnh an lão phu nhân, sai đó cả ngày canh giữ trước giường.
Thân thể lão phu nhân không tốt, lãi vẫn một lòng hướng phật, đặc biệt mời chủ trì trong miếu về.
Lúc nghe được tin tức này, trong đầu Liễu Nha hiện lên khuôn mặt hòa thượng cười đầy ẩn ý, không biết vì sao nàng không thích hòa thượng đó, nhưng lại có cảm giác tín nhiệm không thể lý giải nổi.
Lúc hòa thượng nói chuyện với lão phu nhân xong, nàng ở phía sau hậu viện ngăn cản hắn: “Ta muốn xin sư phụ nói một chút về Đan kinh” Nàng lắc lắc cuốn kinh thư trong tay.
Hòa thượng cười khẽ, đọc một tiếng a di đà phật, nhỏ giọng nói: “Thí chủ nghĩ gì lão nạp hiểu được, nhưng mà thí chủ nên nhớ, huyết chú thuần âm, máu của cô gái là tối kị nhất, trừ phi năm dương tháng dương ngày dương mới được!”
“Người biết cách giải huyết chú? Tại sao còn muốn bắt ta đi tìm?” Liễu Nha ngẩn ra, kinh ngạc nói.
“Mọi việc đều có nhân quả, nghiệp chướng kiếp trước của thí chủ, kiếp này chỉ có thí chủ mới có thể tự mình hóa giải!”
“Nghiệp chướng?” Liễu Nha càng thêm mơ hồ.
“Mị đồng, Không lẽ ngươi đã quên, Kim Lang vương triều, Ngự kiếm sơn trang, mọi thứ đề bởi vì ngươi mà thành, Thiện tai thiện tai!” Hòa thượng lần nữa đọc phật hiệu.
Trong đầu Liễu Nha nhanh chóng hiện lên một ít thông tin, Kim Vô Nhai, Mặc Kỳ, còn cả Ngự Phong…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.