Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 102: Bên nặng bên nhẹ




Qua song cửa sổ khắc hoa, Kim Huy nhìn vào cảnh tượng bên trong, ánh mắt hắn tối sầm, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Ngân châm bén nhọn bay vèo qua, hắn nhanh chóng nghiêng đầu, sau đó điểm huyệt cô gái, thân thể nhỏ nhắn của Yến nhi từ từ ngã trên mặt đất.
“Vương gia” Nhung Thiên ở bên ngoài gọi vào, Kim Huy không chút hoang mang kéo chăn gấm bọc quanh cô gái, ôm vào trong người.
“Vương gia, nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, chúng ta không thể ra được, không bằng thuộc hạ mở đường, người từ hậu viện trốn ra ngoài” Nhung Thiên nhỏ giọng, nghe tiếng xôn xao cách đó không xa, có ánh lửa tiến lại gần.
Kim Huy lạnh lùng gật đầu một cái, xoay người vội vã chạy đi, ánh trăng chiếu trên người hắn, bóng dáng hắn nhanh chóng biến mất.
Nhung Thiên thở nhẹ một hơi, xoay người nhìn Yến nhi hôn mê bất tỉnh, ánh mắt tối lại, vào phòng đóng cửa, đặt cô gái trên giường, nghiêng người vào trong, dùng chăn gấm che người nàng lại, chỉ lộ một cái đầu.
Nhung Thiên đẩy cửa sổ chạy ra ngoài.
“Chuyện gì?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Ngự Phong, gia đinh nhanh chóng báo cáo, nói có bóng người chạy qua.
Ngự Phong nhíu mày đẩy cửa phòng, nhìn cô gái ngủ say trên giường, nhướng mày: “Không có việc gì, không cần ngạc nhiên” Hắn từ từ khép cửa phòng lại.
Nhung Thiên đứng ngoài cửa số thở ra một hơi, theo đoàn người náo nhiệt chạy về phía đại sảnh.
Lúc mọi người rời đi hết, Ngự Phong đứng trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó đóng lại, hắn nhìn cô gái đang ngủ say đến ngẩn người.
Quá khứ như thủy triều vọt tới, nụ cười không màng danh lợi, lời nói dịu dàng, tiếng đàn du dương, điệu múa xinh đẹp, tất cả như lướt qua trước mắt, ấm áp làm cho người ta cảm giác như một giấc mộng. Hắn rũ mắt, trong đầu hiện ra cô gái trần truồng quỳ xin hắn buông tay, sự đau đớn mãnh liệt kéo đến, như nước biển rửa trôi những quá khứ tốt đẹp. Tim hắn như ngừng đập, đôi mắt xanh đen như mất đi nhiệt độ, lạnh lùng, rét lạnh, chân thật mà tàn nhẫn.
Hắn bước đến, đứng sau lưng cô gái, khàn khàn lên tiếng: “Không cần biết ngươi là ai, mặc kệ ngươi đến từ đâu, kể từ bây giờ, ngươi chỉ thuộc về một mình ta”
Lời nói trầm thấp nặng nề, như tỏ tình, một khắc sau, hắn lạnh lùng kéo chăn ra, sau đó ngênh đón là sự lạnh lùng cực độ.
Nếu muốn ra khỏi đây cũng không phải chuyện dễ dáng, Nhung Thiên đưa toàn bộ người đến đay, nhưng Kim Huy vẫn bị người ngăn chặn, hắn một tay ôm cô gái, một tay cầm kiếm, kiếm như ảo ảnh, mau lẹ, thân thể lướt qua, làm người ta sợ hãi.
Thân thể bay vút, mũi tên lạnh lẽo nhắm về phía cô gái trên vai Kim Huy, hắn xoay người tránh thoát nhưng lại bỏ quên thị vệ bên cạnh, cánh tay đột nhiên đau xót.
Hàn kiếm bén nhọn đâm vào, nam tử kêu lên một tiếng ngã xuống đất. Xoay người, truy binh ở sau lưng ngày càng nhiều, Kim Huy chạy như bay, nhan chóng ra khỏi vòng vây.
Cách Ngự kiếm sơn trang một trăm dặm có một ngôi miếu đổ nát, Kim Huy lảo đảo vào miếu, từ từ để cô gái xuống, xé rách áo, buộc lại vết thương trên cánh tay.
Hắn chú ý động tĩnh, không nghe thấy tiếng truy binh đuổi theo, thân thể không chịu được mà tựa vai lên cánh cửa miếu.
Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa miếu kinh động, nháy mắt tro bụi bay lên, hắn ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt đỏ lên, sau đó thở dồn dập.
Vết thương còn chảy máu như cũ, một đường bỏ chạy làm máu càng chảy hơn, hắn vì mất máu quá nhiều mà cảnh tượng trước mắt mờ đi.
Trời dần sáng, mặt trời xuyên qua bình địa chiếu sáng khắp nơi, không khi mờ mịt sương mù.
Quay đầu nhìn cô gái đang bọc trong áo ngủ, đôi môi tái nhợt mỉm cười, dịu dàng như nước mùa xuân, nụ cười của hắn làm cho thời gian như ngừng lại.
Rốt cuộc hắn cũng nhanh hơn Kim Minh một bước tìm được nàng, dù cho chuyện này vượt ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn đã tìm được nàng, nhất định sẽ không buông tay.
Thở dài một hơi, làm cho mình tỉnh táo hơn, hắn khó khăn dịch thân thể, nhìn cô gái đang ngủ say.
Cô gái nhắm chặt đôi mắt, hàng mi dài rung rung, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, làm cho người ta không kìm hãm được muốn thưởng thức.
Gương mặt trắng nõn như hình trái tim được điêu khắc mà thành, chiếc mũi thẳng khéo léo, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại làm cho người ta muốn vuốt ve an ủi. Kim Huy thở dài một hơi, từ từ đưa tay lên, chạm vào hàng lông mày đang nhíu chặt của cô gái, làn da nhẵn nhụi, mịn màng làm cho dục vọng của hắn dâng lên.
Tấm lụa mỏng không thể che kín thân thể cô gái, làm cho hắn khí huyết dâng trào, có ý nghĩ kỳ quái.
Hắn cảm thấy u mê, nhưng sự tín nhiệm làm cho hắn muốn chống đỡ, từ từ đến gần cô gái để ngắm nàng.
Đột nhiên cô gái cau mày thì thầm một tiếng: “Kim Minh’’
Từ trong giấc mộng kêu lên, tiếng kêu đầy thê lương, đau đớn, rung động đến tâm can, tràn ngập vô vàn sự mong đợi.
Vẻ mặt nam tử kích động, sự không cam lòng cùng với ghen tỵ làm cho hắn mất đi lý trí, đôi môi đè mạnh lên môi cô gái, mang theo sự vội vàng, tức giận, nhưng một giây kế tiếp, trước mắt hắn một mảng tối đen, hôn mê bất tỉnh.
Buổi sang mùa đông đến muộn, không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng kêu, gió lạnh thổi qua, không một tiếng động.
Trong giấc mộng Liễu Nha cảm nhận được sự rét lạnh, nàng kéo chăn, có rúc thân thể muốn ngủ say, đột nhiên trong đầu lóe lên, nàng kêu một tiếng ngồi dậy, đôi mắt trợn to.
Cảnh tượng thê lương, nhà cửa rách nát, đập vào mắt là khung cảnh hoang vu, làm cho nàng như hít và ngụm khí lạnh, không được chăn che kín, gió thổi vào người làm cho nàng cảm thấy rét chưa từng có.
Cúi đầu nhìn, lụa mỏng trên cơ thể làm cho nàng thét chói tai, nhưng nhìn thấy nam tử ngất xỉu trên người nàng càng làm cho nàng kinh ngạc không nói nên lời.
Là Kim Huy, hắn nằm trên bụi đất dơ bẩn, cẩm bào hoa lệ, tóc đen, nhưng không che được gương mặt tuấn tú của hắn, ngược lại sắc mặt tái nhợt làm cho hắn trông càng tang thương hơn, gương mặt tiều tụy của hắn làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Liễu Nha dịch người, nhìn thấy vết thương trên cánh tay nam tử làm cho nàng khẩn trương hơn, nàng không biết tối qua xảy ra chuyện gì, nhưng có hắn ở đây, nhất định đã thoát khỏi Ngự kiếm sơn trang.
Nàng quỳ trước mặt hắn, thử gọi hắn tỉnh lại nhưng đôi mắt nam tử nhắm chặt tựa như ngàn cân, nàng gọi như thế nào đều hôn mê không tỉnh.
Trong lòng có dự cảm xấu, nàng tiến lên mở tấm vải quấn vết thương, máu đã ngừng chảy, màu máu có chút tái đi, không có độc.
Cố gắng lật người hắn lại, bàn tay nhỏ bé sờ vào trán nam tử, cảm giác nóng rực làm cho nàng cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng kéo chăn bọc hắn lại, thử trán, nóng quá, thật sự rất nóng, hắn bắt đầu sốt lên.
“Kim Huy, Kim Huy” Nàng gọi to tên hắn, hy vọng hắn mở mắt, nhưng mãi lúc sau, nàng cảm thấy sự tình nghiêm trọng hơn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, không có chút huyết sắc, hình như do mất nhiều máu mà thành, thân thể suy yếu, đêm qua lại bị lạnh, gió rét quật vào, nếu không kịp thời chữa trị, hậu quả khó lường.
Trong lòng nàng nặng trĩu, nhìn ngôi miếu đổ nát, không có dấu người, không có ai ở đây, phải làm như thế nào?
Liễu Nha đứng dậy, nhìn bên ngoài miếu là khe núi, chung quanh là đồi núi hoang vu, gió thổi, không có một bóng người.
Liễu Nha nhảy cà tưng vào miếu, thử cõng Kim Huy lên người, nhưng mà thân thể nặng nề của nam tử làm cho nàng không thở nổi.
Đặt hắn xuống, khẽ thở dài một hơi, cởi áo khoác của hắn che người, sau đó vây chặt hắn, bàn chân nhỏ trần trụi lần nữa bước đi.
Rốt cuộc cũng tìm được chút củi khô, nàng ôm củi về, nhóm lửa sưởi ấm, sau đó tìm một cái hũ đập nát, rạch tay, máu từng giọt chảy xuống.
Đỡ đầu nam tử, mở đôi môi khô khốc của hắn, từng giọt máu nhỏ lên cánh môi, dính một lớp màu đỏ.
“Kim Huy, Kim Huy, mau tỉnh lại đi” Liễu Nha gọi tên hắn, nàng không biết biện pháp nguyên thủy này có tác dụng hay không, nhưng mà không có thuốc, đây là cổ đại lạc hậu, nàng chỉ có thể dùng máu của mình đút cho hắn.
Bởi vì đây là biện pháp duy nhất.
Máu từ từ trong thân thể nàng chảy ra, nồng nặc mùi máu tươi, Liễu Nha cau mày, dần dần cảm thấy mọi thứ xung quanh mơ hồ, không có ánh sáng, trước mắt chỉ có cánh tay chảy máu cùng gương mặt tái nhợt của nam tử.
“Vương gia, nương nương” Bên tai nàng vang lên tiếng Nhung Thiên, xa xôi mà chân thành, nàng nháy nháy mắt, đôi mắt mệt mỏi từ từ nhắm lại, cánh tay nặng nề rơi xuống.
Khách sạn cách Ngự kiếm sơn trang hai trăm dặm, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, gió thổi ngược, tuyết rơi không một tiếng động.
Nam tử tuyệt sắc đứng trước cửa sổ nhìn cô gái ngủ say, ánh mắt u ám như lọt trong sương mù, mê mang lạnh nhạt. Hắn đi vào trong phòng, từng bước khó khăn, tuyết rơi trên khuôn mặt hắn, hắn ngẩng đầu, cảm giác lành lạnh, cẩm bào trên người bay theo gió, bóng dáng hắn càng trở nên mỏng manh cô đơn.
“Vương gia” Nhung Thiên bưng thuốc vào, đứng ở bên cạnh mở miệng gọi.
Kim Huy nhận chén thuốc, bên trong sự mê mang rốt cuộc cũng thấy sự nhẹ nhõm, như tìm được lý do.
Nhung Thiên nhìn nam tử, thở dài một hơi, hắn sờ sờ chiếu thư trong ngực ánh mắt tối lại.
Hắn hy vọng chiếu thư này vĩnh viễn không cần dùng đến.
Ngồi trước giường, nhẹ nhàng khuấy thuốc, từ từ thổi nguội, gương mặt tiều tụy của nam tử có chút buồn bã, kế hoạch đã chuẩn bị tốt, nhưng bởi vì lúc tỉnh lại nhìn thấy cánh tay cô gái đầy máu mà dao động.
Không lẽ phải tổn thương nàng mới có được ước muốn của mình? Tạo hóa thật trêu ngươi, người quen biết nàng trước là hắn, nhưng tại sao nàng lại yêu người khác.
Dù buông tha hay chiếm đoạt, thành toàn hay ích kỷ, lúc cô gái hôn mê, hắn đã tranh thủ suy nghĩ nhiều lần.
Không ai có thể cho hắn đáp án, không có ai chỉ dẫn cho hắn, hắn không biết làm trái tâm ý của mình khiến cho gái có thể vui vẻ nhất thời hay là dũng cảm theo đuổi đến cùng, cho nàng hạnh phúc mãi mãi.
Thuốc dần dần lạnh, hắn đặt muỗng vào dưới môi cô gái, từ từ muỗng từng muỗng đút xuống, nàng phun ra, hắn nghiêng người tiến lên, dùng khăn sạch lau đi, lần này ra ngoài lại làm cho lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Thật muốn nhìn nàng như vậy, cho dù vĩnh viễn không thể tỉnh dậy, vĩnh viễn không cần đối mặt với đôi mắt trong suốt của nàng, vĩnh viễn không cần lựa chọn, cứ như vậy bảo vệ nàng.
Ba ngày trước, Duẫn Thiên cung.
Lúc hàm răng cắn chặt vào cổ cô gái, hắn nếm được mùi vị mặn ngọt, giống như đồ ăn ngon nhất trên đời, hắn mút vào, cắn nuốt, cho đến khi cô gái giãy giụa yếu ớt, tiếng hô càng ngày càng nhỏ.
Hắn nhìn thấy cô gái đang cười, nàng nắm chặt bàn tay hắn, từng bước nắm tay hắn đi qua rừng hoa mạn đà la màu đỏ.
“Đi theo ta, đi theo ta thôi, máu tươi sẽ giải phóng hết lang tính của ngươi, làm cho toàn nhân loại phải cúi đầu xưng thần với người, đi theo ta, chỉ cần đi qua bụi gai này, qua đám máu này, nó sẽ đem người tới đỉnh cao của tất cả”
Cô gái mặc một thân quần áo màu đỏ xinh đẹp, nàng cười, còn đẹp hơn cả mạn đà la.
Hai tay nắm chặt làm cho bước chân nam tử từng bước từng bước tiến lên, từ từ đi dọc theo rừng hoa mạn đà la, từng đám lớn đỏ tươi như máu, rơi đầy mặt đất, cho đến khi hắn bước chân lên cầu đá bạch ngọc.
‘Kim Minh” Sau lưng vang lên tiếng gọi của cô gái, nam tử quay đầu nhìn lại, giữa sương mù dày đặc không thấy gì, dung mạo cô gái trước mặt mơ hồ trở nên dữ tợn.
“Ngươi không phải là Liễu Nha” Hắn lầm bầm mở miệng, thân thể đi đến giữa cầu thang.
Cô gái thét lên, âm thanh tan thành mây khói, hình dáng mơ hồ, mái tóc vàng phiêu đãng, sau tiếng thét lên, đôi mắt màu xanh của cô gái từ từ chuyển đỏ.
“Ngươi đã đi thì không thể trở về, tiếp tục tiến lên, bên kia cầu Nại Hà mới là nơi dành cho người, hài tử, đi đi, đi xuống đi” Lời nói quanh quẩn bên tay như thôi miên, hắn tiếp tục đi về phía trước.
“Kim Minh, không thể” Cô gái lại kêu lên làm cho hắn ngừng lại, hắn xoay người, mang theo sự lưu luyến, từ từ đi về phía sau.
Hắn không thể, không thể như vậy được, hắn muốn đợi Nha Nha trở lại, hắn không thể bước tiếp.
Rạng sáng, Kim Huy cả đêm mộng đẹp lại bị đánh thức bởi tiếng bước chân, hắn thanh tỉnh ngồi dậy, kinh nghiệm cho hắn biết nhất định có chuyện gì xảy ra.
Nhung Thiên đi vào, ở bên tai nam tử nói nhỏ, vẻ mặt Kim Huy trở nên kinh hoảng, càng ngày càng nặng nề, máu trở nên lạnh lẽo.
Xa Nguyệt chết rồi, mà Hoàng thượng lại hôn mê bất tỉnh. Mọi chuyện xảy ra vào đêm trăng tròn hôm qua.
Duẫn Thiên cung, tràn ngập mùi tanh, Kim Huy bước vào, mọi thứ như tái diễn lại, chỉ là cô gái lần này được toàn thây.
Kim Minh nằm ngửa bên cạnh cô gái, khóe môi đỏ tươi, vẻ mặt quả dị.
“Làm theo quy củ cũ” Kim Huy nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên cảm thấy hả hê.
“Vâng” Nhung Thiên nhỏ giọng, vải trắng kéo cao lên, che đi sắc mặt trắng như tượng của cô gái.
“Từ từ đã” Lúc Nhung Thiên sắp mang cô gái đi, Kim Huy đột nhiên mở miệng.
Lần này là Hoàng Phủ Xa Nguyệt, có lẽ… Hắn ghé miệng sát vào tai Nhung Thiên, “Đừng hành động quá bí ẩn, cũng không cần thu dọn sạch sẽ, ta nghĩ người nên biết cần biết rõ”
Nhung Thiên giật mình, đột nhiên hiểu được ý của Kim Huy, trong lòng có chút lo lắng.
Thời điểm thi thể đi qua đại điện, nhìn Hoàng Phủ Nam đang chờ vào triều mà không biết chuyện gì, hắn cố ý từ từ đi qua, bàn tay cô gái rơi xuống băng ca.
Thân thể Hoàng Phủ Nam lảo đảo, trên tay cô gái là chiếc vòng gia truyền nhà hắn.
Hắn xông lên, không cố kị chút nào, khi chứng thực xong, hắn ngã xuống đất, ngất đi.
Người nên biết cũng đã biết.
Lưu ly cung, hắn nhìn vẻ mặt khổ sở của Hoàng Phủ Tễ Tuyết, hàng lông mày nhíu lại. Chuyện đã quyết không ai có thể làm cho hắn giao động, dù phải rơi vào vạn kiếp bất phục.
“Chuyện ta lo lắng nhất cũng đã tới” Thái hậu nặng nề thở ra, vẻ mặt uể oải.
Kim Huy nhướng mày, mở miệng: “Mẫu hậu, người có nghĩ, có lẽ Mặc Thanh Thanh cũng không thể giải trừ được Kim Lang? Có lẽ lời đồn Ngôi sao Mặc tộc là vô căn cứ”
Thái hậu ngẩn ra, đưa mắt nhìn nam tử cao thâm khó lường.
“Ngươi cố ý” Thái hậu mở miệng.
“Cái gì?” Nam tử cau mày.
“Để cho Hoàng Phủ Nam biết chuyện, là ngươi cố ý” Ánh mắt Thái hậu sắc bén nhìn qua.
“Ta không phải” Nam tử thản nhiên đón nhận ánh mắt sắc bén của nàng.
Cô gái không phát hiện được sự khác thường, bùi ngùi than nhẹ, “Huy nhi, ngươi phải nhớ, tất cả đều là số mệnh, không thể thay đổi được, ngươi… không cần cầu những thứ không thuộc về ngươi”
Lần này Kim Huy không có giải thích như trước, hắn chỉ đứng dậy rồi chạy ra ngoài: “Ta sẽ tìm được Mặc Thanh Thanh trở về, ta sẽ chứng minh truyền thuyết vè ngôi sao Mặc tộc không đúng chút nào”
Giọng nói đầy chắc chắn mà kiên quyết.
Trong cảm nhận của hắn, mọi thứ lệch đi, quốc gia, Thanh Thanh, hắn không biết cái nào nặng hơn.
Tuyết rơi một ngày một đêm, cô gái cũng ngủ một ngày một đem, Kim Huy ngồi chờ trước giường cô gái, vẻ mặt bình thản mà thỏa mãn.
Đúng vậy, hắn chỉ cần như thế này, cho nàng quần áo xinh đẹp, cho nàng châu báu, làm bến đỗ an toàn cho nàng, chỉ cần nàng ở cạnh hắn.
“Vương gia” Bên ngoài phòng, Nhung Thiên nhẹ nhàng gõ cửa.
Nam tử không vui nhíu mày, như chán ghét khi bị cắt đứt dòng suy nghĩ.
“Vương gia” Nhung Thiên tiếp tục gõ cửa, rốt cuộc nam tử đứng dậy, dịu dàng vô hạn đặt bàn tay nhỏ bé của cô gái lên giường, cẩn thận dịch góc chăn cho nàng, lúc này mới từ từ dời đi.
Mí mắt cô gái giật giật, nam tử vì quá chuyên chú mà không cảm nhận được.
Ngoài cửa, tuyết rơi một ngày một đêm, một mảnh trắng xóa, bởi vì gần cuối năm, dù biên giới nhỏ bé nhưng cũng có không khí đón mừng năm mới, thỉnh thoáng sẽ nghe được tiếng pháo.
“Có chuyện gì?”
“Như Vương gia đoán, cái chết của Nguyệt phi đã chọc giận Hoàng phủ đại nhân, trong thành truyền thư đến nói Hoàng Phủ Nam đang âm thầm chiêu binh mãi mã, chắc chắn sẽ phản quốc, chỉ có sự tình Vương gia không ngờ tới…” Nhung Thiên dừng lại, nói nhỏ: “Thi thể Nguyệt phi mất tích vào ngày thứ ba, đến nay không có bất kỳ đầu mối nào, Hoàng Phủ Nam vì chuyện này mà ba lần bốn lượt đến Lưu ly cung, Thái hậu cũng đành bó tay”
“Thật sao?” Kim Huy nhướng mày, tròng mắt không có chút gợn sóng.
“Hoàng thượng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Ngự y cũng đành bó tay, Vương gia có nên trở về chủ trì đại cục”
Kim Huy cười lạnh, như có điều suy nghĩ nhìn Nhung Thiên: “Nhung Thiên, ngươi đi theo ta đã nhiều năm, vẫn không biết được tâm tư của ta”
Cửa phòng mở ra, Liễu Nha chân không đứng trên mặt đất, vội vàng mở miệng: “Nhung Thiên, ngươi nói thật sao? Tại sao Kim Minh lại hôn mê?”
Ánh mắt Kim Huy sắc bén, hắn âm thầm cho Nhung Thiên ánh mắt, Nhung Thiên vội vàng đi ngay.
“Nhung Thiên ngươi không được đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Kim Minh lại hôn mê? Hơn nữa Nguyệt phi… là Hoàng Phủ Xa Nguyệt sao? Nàng…” Liễu Nha khó khăn bước ra khỏi phòng.
Kim Huy tiến lên ngăn nàng lại: “Bên ngoài trời lạnh, thân thể ngươi vừa tốt lên, đừng đi, ta sẽ nói cho ngươi từng thứ một”
“Được, ngươi nhanh nhanh một chút” Liễu Nha vội vàng mở miệng, để hắn giúp đỡ mình vào phòng.
Kim Huy nhìn vẻ mặt lo lắng của cô gái, cười lạnh một tiếng: “Ngươi quan tâm hắn như vậy, nhưng mà hắn đáng để ngươi quan tâm như vậy sao?”
“Có ý gì?” Liễu Nha ngẩn ra, không hiểu hắn đang nói gì?
Kim Huy lạnh lùng đặt chiếu thư vào trong tay nàng, Liễu Nha nhận lấy, khó khăn đọc, nội dung chiếu thư làm cho sắc mặt nàng thay đổi.
Chiếu thư phong Mộ Dung Vân Cẩm làm Vân phi, hơn nữa còn mang thai hài tử của Kim Minh,… thời gian viết chiếu thư là ngày thứ ba nàng rời đi Kim Lang vương triều.
Vân phi…. Cái tên có ý nghĩa đặc biệt, nàng có chút mất hồn.
Vân phi, đứa bé, là của Kim Minh, thời gian qua nhưng ngăn cách nàng và hắn, khoảng cách ngày càng xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.