Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 188:




CHƯƠNG 188

Lưu Tào Khang nhìn về Trình Kiêu vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi trên ghế. Sắc mặt nghiêm túc, không nói gì.

Anh ta tất nhiên nhìn ra Trình Kiêu bị Tạ Thiên Hoa lạnh nhạt. Nhưng là, anh ta luôn cảm thấy sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, trong ánh mắt lóe lên tia ghen ghét, bất tri bất giác, một đồ bỏ đi, vậy mà đã có thể ngồi phía sau đại lão Tạ Thiên Hoa.

Trong sòng bạc, người hồ lì bắt đầu chia bài, dựa theo ước định, ván đầu tiên, chơi bài poker.

Ngô Quốc Thuận đụng Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Anh Trình, bắt đầu rồi!”

“Thấy rồi.” Trình Kiêu thản nhiên nói, thái độ rất tùy ý, không khẩn trưởng như Ngô Quốc Thuận.

Thấy người hồ lì tẩy bài, Đổ thần Vương Thuận bên Tạ Thiên Hoa nghiêm túc lại, hai mắt chăm chú nhìn những lá bài.

Cao thủ bên người hai tên đại lão còn lại cũng giống Vương Thuận, thậm chí càng thêm phí sức.

Chỉ có Tần Vô Song vẫn như cũ vẻ mặt nhẹ nhõm, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, lộ ra khinh thường.

Cái gọi là đổ thần, nói trắng ra là chính là trí nhớ siêu cường, lúc chia bài bọn họ bằng vào trí nhớ, suy tính ra những lá bài đã bị đảo lộn, đi đến vị trí nào, chia cho người nào.

Trình độ thấp chỉ nhớ kỹ được những lá bài lớn, chia vào trong tay ai, từ đó suy tính ra bài của đối thủ.

Trình độ siêu cao, trên cơ bản có thể tính ra tất cả lá bài.

Có điều, quá trình chia bài rất nhanh, trí nhớ và tốc độ suy tính cuối cùng có hạn, cho nên dù là những đổ thần này, cũng không có khả năng tính toán hoàn toàn chuẩn xác.

Trừ phi là siêu nhân, đã gặp qua là không quên được, thậm chí tốc độ tính như siêu máy tính, mới có thể làm đến chuẩn xác trăm phần trăm.

Chia bài xong, người hồ lì để bài lên bàn.

Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Vương Thuận, giống như đang trưng cầu ý ông ta.

Vương Thuận gật gật đầu, Tạ Thiên Hoa mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Tần Vô Song đối diện, cười đắc ý, nói: “Tôi đã chuẩn bị xong, có thể chia bài chưa?”

Tần Vô Song cười lạnh nói: “Tạ đại lão, ông mới chuẩn bị xong à! Tôi thì chờ đã lâu!”

Tạ Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng, kêu lên: “Chia bài!”

Bốn người cầm tới lượt bài thứ nhất, Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Vương Thuận, Vương Thuận gật đầu.

“Phương mập, lá bài mở của ông lớn nhất, ông nói đi!” Tạ Thiên Hoa tự tin cười nói.

Đại lão Thanh Dương Phương Việt cười ha ha, trực tiếp ném bài: “Bỏ.”

Đến phiên Tạ Thiên Hoa, ông ta trực tiếp đẩy đi ra toàn bộ thẻ đánh bạc trên bàn, kêu lên: “Thẳng thắn chút, một lần quyết thắng thua!”

Đại lão La Sơn Tề Dân Vọng cười ha ha, cũng vứt bài: “Bỏ.”

Bây giờ, chỉ còn lại Tần Vô Song.

Tạ Thiên Hoa cười đắc ý, khiêu khích nói: “Công tử Vô Song, cậu có phải cũng bỏ bài không?”

Tần Vô Song giương khóe miệng, nói: “Lá bài mở của ông rất lớn, bốn lá cơ. Nhưng mà lá bài tẩy của ông chỉ là một tấm K bích .”

“Cho nên, bài của ông không phải là sảnh, cũng không phải Thùng. Ông chỉ có một đôi K.”

Vương Thuân bên người Tạ Thiên Hoa vẻ mặt hơi kinh hãi, hiển nhiên, Tần Vô Song đoán hoàn toàn chính xác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.