Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 174:




CHƯƠNG 174

“Thật ra cậu không nói tôi cũng rõ, tính tình của các cao nhân luôn luôn vô cùng cổ quái, chắc chắn là ông ta không cho cậu nói cho người ngoài!”

Tôn Đại Hải bỗng nhiên hơi tự giễu: “Ngay cả người nhà cũng không thể nói, đúng là bảo mật.”

Tôn Đại Hải một mực tại nói một mình, Trình Kiêu từ đầu đến cuối đều chưa nói qua một câu.

“Cậu được mấy phần truyền thụ của cao nhân rồi? Việc này có thể nói đúng không?” Tôn Đại Hải hỏi.

Trình Kiêu vẫn như cũ không nói chuyện, thực sự không biết trả lời như thế nào, bởi vì đó vốn là lời nói dối.

Tôn Đại Hải hơi giận, bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Xem ra đến một chữ cậu cũng không định nói.”

Trình Kiêu vẫn như cũ không lên tiếng.

Tôn Đại Hải đè nén lửa giận cháy hừng hực, quay đầu đi chỗ khác: “Cậu đi đi!”

Trình Kiêu lúc này mới đứng lên rời đi, không có nửa phần do dự.

Đóng cửa phòng, Trình Kiêu nghe được tiếng vỗ bàn của Tôn Đại Hải trong thư phòng, còn có lời phàn nàn khó nghe.

Trình Kiêu không để ý, trở lại phòng ngủ, tiếp tục tu luyện.

Bây giờ cách khai giảng còn hơn mười ngày, Trình Kiêu lười đến phòng khám bệnh, mỗi ngày sáng sớm sau khi cơm nước xong, chính là ra ngoài tìm một chỗ an tĩnh tu luyện.

Liên tiếp qua ba ngày, Trình Kiêu đều là như thế.

Trong mấy ngày này, Tôn Đại Hải không có tìm anh, có điều thái độ đối với Trình Kiêu, ngược lại là tốt hơn so trước kia.

Trình Kiêu tự nhiên rõ trong lòng Tôn Đại Hải đang suy nghĩ gì, có điều anh giả bộ như không biết.

Mắt thấy khoảng cách đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ càng ngày càng gần, Trình Kiêu vô cùng cần thiết tìm một chỗ an tĩnh tu luyện.

Một ngày này, một vị khách không mời mà đến, đột nhiên tìm tới Trình Kiêu.

Quán cà phê Thượng Đảo. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Kiêu ngồi ở vị trí tựa cửa sổ lầu hai, lẳng lặng nhìn Ngô Quốc Thuận ở đối diện, thản nhiên hỏi: “Làm thế nào ông tìm được tôi?”

Ngô Quốc Thuận, được xưng đổ thần sáu ngón, lần trước Trình Kiêu tại sòng bạc thể hiện bản lĩnh, đánh bại bọn Lý Ngôn và Lưu Tào Khang, bị Ngô Quốc Thuận nhìn thấy.

Ngô Quốc Thuận có lòng kết giao, nhưng lại bị Trình Kiêu vô tình cự tuyệt.

Ngô Quốc Thuận nhìn Trình Kiêu, cười ha hả nói: “Chỉ cần nghe ngóng, tự nhiên là có thể tìm tới chỗ Anh Trình, dù sao đằng sau tôi còn có Tạ gia đại lão Vị Hà nữa!”

“Ông tìm tôi làm gì?” Trình Kiêu không có hứng thú gì đối với mấy đại lão này, anh chỉ muốn biết vị đổ thần này phí công phu tìm tới anh là muốn làm gì?

Ngô Quốc Thuận cảm nhận được không kiên nhẫn trong giọng nói Trình Kiêu, không dám vòng vo, lập tức nói: “Là như vậy Anh Trình. . . . . .”

Thì ra, Tạ Thiên Hoa – đại lão Vị Hà, và Vô Song công tử Tần Vô Song của Tần Châu có trận cá cược, Tạ Thiên Hoa lo sợ sẽ thua, cho nên để Ngô Quốc Thuận đi tìm giúp đỡ.

“Ông không phải là đổ thần Lĩnh Nam sao? Sao còn muốn tìm người khác?” Trình Kiêu nghi ngờ hỏi.

Ngô Quốc Thuận hơi đỏ mặt, lúng túng nói: “Không dối gạt Anh Trình, tôi đã thua.”

Trình Kiêu ánh mắt hơi động một chút: “Ngay cả đổ thần Lĩnh Nam đều thua, xem ra vị Vô Song công tử này rất lợi hại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.