Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 164:




CHƯƠNG 164

Anh Đao nhìn Trình Kiêu, một hồi lâu mới phản ứng được.

Sau đó, Anh Đao dưới ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, bước nhanh đi đến trước người Trình Kiêu, khom người bái chào: “Anh Trình, sao anh lại ở đây? Tiểu Đao – thủ hạ của Mã gia, hành lễ với anh!”

Một câu, toàn trường tĩnh mịch!

Đây là tình huống gì!

“Đại ca của Đao Ba Cường, thủ hạ của Mã đại lão, vậy mà hành đại lễ với một tên vô danh tiểu tốt!”

“Mà anh Đao trước mặt nhóc con này còn tự xưng Tiểu Đao!”

“Nhóc con này đến tột cùng có lai lịch gì?”

Đao Ba Cường nhìn anh Đao vẫn duy trì tư thế cúi đầu như cũ, con mắt trừng tròn vo, há hốc mồm, đầy mặt không thể tưởng tượng nổi.

Vương Khánh Sinh cũng là trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn Trình Kiêu lộ ra vẻ hãi hùng!

Cả người Tân Gia Lạc đều choáng váng, đầy mặt không dám tin, còn khiếp sợ hơn so với nhìn thấy tận thế.

Điểm Thế Dạ và Lý Ny cũng là đầy mặt kinh ngạc, nhìn Trình Kiêu, nội tâm tràn ngập rung động.

Điểm Hương thì là che miệng nhỏ, kích động đến nỗi thân thể đều đang run nhè nhẹ.

Triệu Cao đầy mặt ngơ ngác, tự lẩm bẩm: “Đại ca của Đao Ba Cường đấy! thủ hạ của Mã đại lão Hà Tây đấy, vậy mà vừa thấy mặt liền hành đại lễ với Trình Kiêu, đầy miệng gọi anh!”

“Trình Kiêu à Trình Kiêu, cậu và Mã đại lão đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?”

Vẻ mặt Trình Kiêu bình thản, không vui không buồn, nhìn về phía Tiểu Đao, hỏi: “Anh biết tôi?”

Trong ấn tượng của Trình Kiêu, tựa hồ chưa bao giờ gặp qua người này.

Anh Đao hơi lúng túng vừa cười vừa nói: “Lần trước Anh Trình thể hiện thần uy ở bể bơi, tôi chính là một trong những người bị đánh ngã.”

Trình Kiêu nhớ kỹ lần trước vì cứu Tôn Mạc và Y Linh, đánh đàn em của Mã Tài, thì ra vị anh Đao này có ở đó.

“Thì ra là thế.”

Trình Kiêu quay đầu mắt nhìn Đao Ba Cường đang đầy mặt đờ đẫn, chỉ vào Đao Ba Cường nói: “Nói như vậy anh là đến ra mặt thay hắn? Tôi còn tưởng rằng hắn ta sẽ gọi đến Mã Tài đấy.”

Trong giọng nói Trình Kiêu tựa hồ có chút tiếc nuối.

Lời này khiến tất cả mọi người phiền muộn một trận, Mã đại lão danh chấn Hà Tây, dễ gì gặp được như vậy?

Anh Đao vội vàng giải thích: “Không không không, Anh Trình tuyệt đối đừng hiểu lầm, ngài ở chỗ này, làm gì có chỗ cho em nói chuyện!”

Anh Đao mồ hôi lạnh ứa ra, anh ta đã từng lĩnh giáo thủ đoạn Trình Kiêu, liền ngay cả A Phong đều bị Trình Kiêu đánh gãy một cánh tay, nằm viện nhiều ngày.

Đại lão Mã Tài tự mình bàn giao, về sau nhìn thấy Trình Kiêu tuyệt đối không thể đắc tội.

Anh Đao chỉ là thủ hạ A Phong, nào có lá gan mạo phạm Trình Kiêu?

Anh Đao vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Đao Ba Cường, quát: “Lưu Cường, mắt chó mày mù rồi à, ngay cả Anh Trình cũng dám đắc tội! Còn không lăn mau qua đây xin lỗi Anh Trình!”

Trong lòng Đao Ba Cường đã sớm chuẩn bị kỹ càng, từ khi anh Đao vừa nhìn thấy Trình Kiêu, gọi tiếng Anh Trình kia, Đao Ba Cường liền biết lần này mình đá vào tấm sắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.