Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 155:




CHƯƠNG 155

“Đúng vậy, anh Cường, xin hỏi vì sao ngài lại bắt con gái của tôi và bạn nó? Hai đứa nó còn trẻ người non dạ, nếu có chỗ nào đắc tội anh Cường, mong anh Cường đại nhân đại lượng, tha cho chúng nó!”

Điểm Thế Dạ khúm núm nói, người của Mã đại lão, ông ta không dám trêu vào!

Tên đàn em tóc vàng đứng bên cạnh Đao Ba Cường nói: “Hai con nhóc này lại dám tập kích anh Cường. Nếu không phải anh Cường còn thương hương tiếc ngọc, hai người bọn họ đã sớm nằm trên mặt đất rồi.”

“Cái gì! Anh Cường, hai đứa nhóc này nào có lá gan lớn như vậy, trong chuyện này chắc có gì đó hiểu lầm rồi?” Điểm Thế Dạ kinh hô một tiếng.

Điểm Hương phẫn nộ quát: “Ba, ba đừng nghe bọn họ nói bậy, lúc con và Tuệ Tuệ đi ra từ phòng vệ sinh, cái tên lưu manh trên mặt có vết sẹo đao kia đã đùa giỡn Tuệ Tuệ, nói mấy lời tục tĩu không chịu nổi, lại còn động chân động tay. Con không nhịn được, cho nên mới đẩy anh ta một cái, không nghĩ tới sẽ bị bọn họ bắt lấy.”

Đao Ba Cường thoáng chốc thay đổi sắc mặt, tên tóc vàng bên cạnh lập tức quát to: “Câm miệng, anh Cường thấy hai người ăn mặc thành thục, lại tưởng là nhân viên phục vụ của nhà hàng, cho nên mới hỏi hai người mấy câu. Nhưng hai người lại ngang ngược vô lý, nhục mạ anh Cường, còn ra tay đánh anh Cường, hiện tại lại dám đổi trắng thay đen, thật sự quá đáng lắm rồi!”

Trình Kiêu có chút buồn cười, hiện tại ngay cả lưu manh cũng biết cách đánh vào mặt luân lý đạo đức sao?

Điểm Hương tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vùng vẫy muốn giãy ra, nhưng lại bị hai thanh niên đè chặt lấy cánh tay.

“Anh nói bậy, rõ ràng là các anh nói năng lỗ mãng trước, lại còn động tay động chân, đổi trắng thay đen chính là các anh mới đúng!”

“Tuệ Tuệ, cậu nói chân tướng cho bọn họ biết đi!”

Hách Tuệ Tuệ còn đang bị dọa khóc, một câu cũng không nói nên lời.

Điểm Thế Dạ coi như đã hiểu chuyện gì xảy ra, ông ta tin tưởng nhân phẩm của con gái mình.

Chắc chắn là đám người Đao Ba Cường này gặp sắc nảy lòng tham, coi Hách Tuệ Tuệ thành nhân viên phục vụ của nhà hàng mà đùa giỡn, Điểm Hương không nhìn được, cho nên mới xuống tay với Đao Ba Cường.

Có điều, xét cho cùng Điểm Hương cũng đã ra tay đánh người rồi. Với thái độ kia của đám lưu manh, chắc hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, phía sau bọn họ còn có Mã Tài.

Điểm Thế Dạ nhìn Đao Ba Cường, cố nhịn xuống, để mình lộ ra nụ cười, nói: “Con nít không hiểu chuyện, anh Cường đừng chấp nhặt với bọn nó. Hay là các anh em cứ ngồi xuống đây làm mấy chén, để tôi bồi tội với anh Cường!”

Tên tóc vàng tỏ vẻ trào phúng nhìn Điểm Thế Dạ từ trên xuống dưới một lượt, khinh thường gào lên: “Ông muốn bồi tội với anh Cường? Ông là ai hả! Ông nghĩ mình xứng sao?”

Cái mặt già của Điểm Thế Dạ đỏ lên, đúng vậy, là ông ta đã quá đề cao mình. Tuy Đao Ba Cường chỉ là kẻ lưu manh, nhưng cũng là một tên lưu manh có chỗ dựa vững chắc.

Bỏ qua Tưởng đạo lão không nói, chỉ mình Đao Ba Cường thôi, Điểm Thế Dạ cũng chỉ có thể trốn tránh.

Còn về việc báo cảnh sát, chỉ cần là người hơi có chút kinh nghiệm xã hội, không phải thật bất đắc dĩ sẽ không làm như vậy.

Ánh mắt Điểm Thế Dạ nhìn về phía Vương Khánh Sinh, nơi này cậu ta là người có thân phận địa vị cao nhất, hi vọng đám lưu manh này sẽ nể mặt mũi cậu ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.