Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 93: Liên tục gặt hái




Nếu như lúc trước nói những ông lớn này vì Tô Nhan mà đến, vậy bây giờ thì sao?
Không lẽ Mã Hải cũng nhìn trúng Tô Nhan sao?
Cho dù Mã Hải có nhìn trúng Tô Nhan, anh ta có cần phải kính cần như vậy không? Có cần phải lịch sự và tôn trọng như vậy không?
Đây hoàn toàn không giống như thích một người, mà là kính nễ một người!
Mã Hải kính nễể Tô Nhan sao?
Thật là một câu chuyện hài!
Tô Nhan quả thực rất xinh đẹp, nhưng người giống như Mã Hải muốn bao nhiêu phụ nữ mà không có? Có giá như vậy sao?
Hơn nữa nhiều ông lớn như vậy đều vì Tô Nhan mà đến đây cả sao? Không thể nào?
Tô Nhan vẫn chưa đến mức có thể hại nước hại dân như vậy!
Mọi người nghỉ hoặc vô cùng, cũng ngày càng hoang mang mờ mịt.
Đặc biệt là người nhà họ Trương, hoàn toàn không thể đoán ra được những ông lớn này rốt cuộc vì cái gì.
Chỉ có Trương Bảo Húc, người đang ngồi trêи xe lăn, không khỏi run rầy.
Anh ta biết tất cải “Bảo Húc, cái này… cái này phải làm sao bây giờ? Con phải nghĩ cách không được để lũ tiện nhân đó trở mình!” Nhậm Ái ở phía sau lo lắng, vội vàng hỏi con trai mình.
“Mẹ đừng lo lắng… bọn họ không thể trở mình, cho dù thân phận của Lâm Dương này có như thế nào, cho dù anh ta gọi bao nhiêu người đi nữa, cũng không thể trở mình!” Trương Bảo Húc khàn giọng nói, trong mắt tràn ngập hận ý.
“Con có cách gì thì nhanh chóng đem ra đi!” Nhậm Ái suýt khóc.
“Đừng gấp, đừng gấp, bọn họ có lẽ cũng sắp đến rồi!” Trương Bảo Húc nhắm mắt nói.
Bọn họ sao?
Nhậm Ái có chút ngạc nhiên.
Nhưng tại thời điểm này.
Cót két!
Bên ngoài có vài tiếng phanh xe đột ngột vang lên.
Sắc mặt của các vị khách ngay lập tức khác hẳn.
Một số nhợt nhạt, một số vui tươi, cũng có một số người dáng vẻ mong chờ từ lâu.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”
Trương Mậu Niên thở phào nhẹ nhõm.
Thành Bình, Trương Kiềm và những người khác cũng có dáng vẻ giống như trong lòng có một tảng đá lớn vừa rơi xuống.
“Lão già, ông tự xử lý đi!” Bà cụ Trương hung hãng trừng hắn nhìn ông, lạnh lùng quát.
Ông cụ Trương cau mày, nhưng nhìn thấy bên cạnh Tô Quảng có nhiều ông lớn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Xem ra ông vẫn luôn đánh giá thấp gia đình này rồi, nhất là Nhan nha đầu, nó nhất định là gặp được quý nhân rồi.
Ông cụ nghĩ thầm trong lòng, khẽ nói: “Ông già này hôm nay chỉ nói lý. Ai đúng ai sai? Chúng ta hãy nói sau.”
“Lão già chết tiệt ngoan cố! Nhà họ Trương sớm muộn gì cũng sẽ bị ông hại chết!” Bà cụ Trương lại tức giận giậm chân.
Người nhà họ Trương cũng lần lượt thuyết phục ông cụ Trương.
Rốt cuộc, rất nhiều người ở đây đều đã đắc tội với gia đình của Tô Quảng, nếu để Tô Quảng được vươn lên thì những ngày tháng sau này của bọn họ có sống tốt được không?
Tuy nhiên, ông cụ Trương hoàn toàn không để ý.
Lúc này, một nhóm người bên ngoài hùng hùng hỗ hổ xông vào.
Dẫn đầu chính là người quản lý của nhà họ Khai, Khai Giang.

Ngoài ra nhà họ Việt, nhà họ Mai, nhà họ Tiêu và nhà họ Hoàng đều có người đến.
Nhìn thấy trận chiến này, những người có mặt tại hiện trường kinh ngạc không ngừng.
Ngay cả ông cụ Trương, trong lòng chìm xuống, thầm nghĩ không hay rồi.
Ông vốn dĩ tưởng rằng đó chính là người của mấy gia tộc đến hỏi tội, nhưng bây giờ có vẻ như ông đã suy nghĩ quá đơn giản, suy cho củng, ngay cả Khai Giang của nhà họ Khai cũng đều đến cả rồi, cục diện này thật không bình thường.
Vị này làm việc ở tỉnh, hơn nữa cực kỳ ưu tú, hai năm trước lập đại công khống chế Hồng Kong, rất có thể sẽ là người lãnh đạo tiếp theo, tuy rằng chủ nhân của nhà họ Khải không phải ông ta, nhưng ông ta ở Khai gia có thể nói là Nhất ngôn cửu đỉnh.
Không ngờ đến cả vị đại Phật này cũng bị kinh động rồi.
Có vẻ như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
“Ông cụ, tôi tới thăm ông!”
Với nụ cười điềm tĩnh trêи môi, Khai Giang bước vào chúc thọ.
“Khai Giang sao? Haha, coi như tên tiểu tử cậu còn có lương tâm, vẫn còn nhớ tới chú Trương của cậu.” Ông cụ Trương nặn ra nụ cười bước tới bắt chuyện.
“Chú Trương nói gì vậy, cháu trai không phải đến rồi sao?” Khai Giang điềm đạm nói.
Trước đó đều là lời nói khách sáo, đương nhiên Khai Giang vẫn tương đối kính trọng ông cụ Trương, dù sao thì ông cụ cũng đã nhìn thấy ông ta lớn lên, nhưng Khai Giang ông ta nay đã khác xưa, ông ta đối với ông cụ chỉ có tôn trọng, chứ không SỢ.
“Nào, Tiểu Giang, qua đây, uống ly rượu này với chú!” Ông cụ Trương nắm lấy tay Khai Giang, đang muốn đi vào trong.
Nhưng Khai Giang làm sao có thể không biết được tâm tư của ông cụ Trương? Ông ấy muốn giam chân mình!
Khai Giang bình tĩnh thoát ra khỏi tay ông cụ, nói: “Ông cụ muốn uống rượu sao? Không thành vấn đề. Hôm nay Khai Giang nhất định sẽ làm cho ông cụ vui vẻ, nhưng mà trước đó, Khai Giang còn có một số việc phải làm. Hy vọng ông cụ có thể để cho cháu xử lý xong những chuyện này.”
Ngay khi những lời này rơi xuống, sắc mặt ông cụ đột nhiên tái nhọt.
“Tiểu Giang, đây chỉ là hiểu lầm …” Ông cụ Trương do dự một chút nói.
“Hiểu lầm sao? Ông cụ, chú nói với cháu đây là hiểu lầm sao?
Cháu coi như là nễ mặt chú. Còn những người phía sau thì sao? Không lẽ chú cũng nói với bọn họ đều là hiểu lầm sao?”
Khai Giang hỏi.
Lời nói vừa dứt, Việt Nham của nhà họ Việt, Tiêu Trường Thanh của nhà họ Tiêu, Mai Cảm của nhà họ Mai toàn bộ đều bước lên phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào ông cụ Trương một cách nghiêm túc.
Mặc dù ông cụ Trương lớn hơn bọn họ một thế hệ, nhưng lần này cũng khó có thể chống lại.
“Ông cụ, oan có đầu nợ có chủ, chúng tôi sẽ không làm khó nhà họ Trương, cũng hy vọng ông cụ cũng đừng làm khó chúng tôi.” Việt Nham kia mở miệng, quay cuồng hét lớn: “Tên nào là Lâm Dương! Đứng ra cho tôi!”
Tô Nhan sắc mặt tái nhợt.
Lại nhìn thấy Lâm Dương bên cạnh đang liếc nhìn Việt Nham, điềm đạm nói: “Ông là ai2”
“Chết tiệt, ngay cả Việt tiên sinh cũng không biết sao? Còn nữa giọng điệu này của cậu là sao?” Người bên cạnh đột nhiên hét lên.
Việt Nham híp mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Cậu chính là Lâm Dương sao?”
“Là tôi.”
“Nghe nói cậu gài bẫy lừa gạt con của chúng tôi hơn một tỷ phải không?” Việt Nham lại hỏi.
– “Thứ nhất, tôi không gài bây, thứ hai, tôi không lừa gạt.” Lâm Dương lắc đầu nói.
“Lấy một con ngựa ốm mà chạy thắng con ngựa Hãn Huyết Ngọc. Cậu nói là cậu không gài bẫy sao? Ai tin?”
“Nhưng sự thực là tôi đã thắng rồi, hiện trường đều có video quay lại, tôi có thể bật lên cho mọi người xem.”
“Bót nói nhảm đi, rõ ràng chính là cậu gài bẫy! Cậu còn ở đây ngụy biện sao?”, Việt Nham hét lên.
Lâm Dương khẽ cau mày không nói gì.
Tô Nhan ở bên cạnh vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.
Cô biết nhóm người này hoàn toàn không phải đến nói đạo lý, bọn họ chính là đến để hỏi tội.
Thua một tỷ? Mấy gia tộc này hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Nhưng lần này họ không chỉ mắt tiền, mà còn mắt mặt!
Trong cảnh giới trước mắt của những gia tộc này, tiền bạc chỉ là con số, thể diện và danh tiếng mới là thứ quan trọng nhất.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, một tên nhóc từ Giang Thành để đây thắng một lượt hơn nửa đại gia tộc của Quảng Liễu, vậy thì không xấu hỗ chết sao?
Vì vậy, Việt Nham không có ý định nói đạo lý.
Ông cụ cũng biết tâm ý của những người này, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Những vị khách xung quanh đều là dáng vẻ xem náo nhiệt.
Đám tiểu bối của nhà họ Trương thì lại cười trêи nổi đau của người khác.
Bọn họ đã mong chờ cảnh này từ rất lâu rồi!
Nhưng Mã Hải và những người khác ở đây sẽ không ngồi yên mà không quan tâm .
“Vị này chính là Việt Nham tiên sinh phải không? Tôi không biết anh với Lâm Tiên sinh có xích mích như thế nào, nhưng tôi hy vọng, bất luận mọi chuyện như thế nào đều xin hãy cầm ra chứng cứ, nếu không sẽ không thể khiến mọi người tín phục!”
“Mã Hải sao?”
Khai Giang và Việt Nham dường như lúc này mới để ý đến Mã Hải ở bên này.
Cũng không trách bọn họ, bởi vì bọn họ thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng những ông lớn của Giang Thành thực sự sẽ chạy tới đây…
“Mã tiên sinh, chuyện này hình như không liên quan gì đến anh đúng không?” Khai Giang bình tĩnh nói.
“Tại sao không liên quan gì đến tôi? Tôi là bạn của Lâm tiên sinh. Các anh ở đây bắt nạt Lâm tiên sinh. Không lẽ muốn tôi thờ ơ không quan tâm sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Mã Hải tôi làm sao có thể nhìn mặt ai2” Mã Hải lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, các ông thật sự là hϊế͙p͙ người quá đáng!”
“Không có chứng cứ sao có thể vô cớ vu khống người khác?”
“Công đạo ở lòng người! Hy vọng Nham tiên sinh có thể tự trọng!”
Những ông lớn còn lại của Giang Thành cũng lần lượt đứng lên ủng hộ.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mấy người Khai Giang toàn bộ đều biến sắc.
Đám người như Mã Hải này hoàn toàn có thể đại diện cho toàn bộ Giang Thành, tuy rằng Giang Thành vẫn còn quá nhỏ so với Tỉnh Quảng Liễu, nhưng thực lực của bọn họ có lẽ đến cả Khai Giang cũng đều chưa chắc dám đụng đến.
Nhất thời, trong đại sảnh gươm súng sẵn sàng, đại diện hai bên đấu nhau.
“Bác hai, làm sao đây?”
Khai Mạc sắc mặt khó coi, trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Dương, nhỏ giọng hỏi.
“Đừng lo lắng, vẫn có người chưa xuống xe, ông ấy có lẽ sắp vào rồi.” Khai Giang nhẹ nói.
“Còn có ai nữa?” Khai Mạc bối rối.
Nhưng vào lúc này, lại có một trận náo động ngoài cửa.
Sau đó một tràng cười lớn truyền vào.
“Lão đệ, hôm nay là đại thọ của ông, sao không gọi anh?
Hahahaha…”
Giọng nói rơi xuống, một ông già với mái tóc trắng xoá, mặt mày hồng hào xách theo một bình rượu sải bước tiến vào.
Ông cụ Trương sửng sốt, khi nhìn thấy vị khách, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó rất cao hứng: “Là Nhiễm lão huynh sao?”
“Là tôi, hahahaha, Trương lão đệ, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi đúng không? Hôm nay là ngày đại thọ của ông, chúng ta phải uống thật thoải mái, ông xem, tôi còn mang cả rượu Lai Mao mà ông yêu thích đến nữa!” Nhiễm Tái Hiền cười nói.
Ông cụ Trương mỉm cười, nhưng nụ cười trở nên vô cùng mất tự nhiên.
“Mẹ, người này là ai vậy?” Tô Nhan hỏi Trương Tinh Vũ đang có chút hiền như khúc gỗ.
“Cha nuôi của Khai Giang!” Trương Tinh Vũ khàn giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.