Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 878: Chương 877






Ai có thể ngờ rằng, tất cả những chuyện này lại là âm mưu của Diên Nữ.
“Lâm Dương này là bác sĩ mà U U tuỳ tiện tìm đến để lừa gạt chúng ta, làm sao có thể là kẻ gian mưu hại đảo chủ được chứ?” Nhị trưởng lão Huyết Nham cuối cùng cũng mở miệng.
Thực ra, trong lòng ông ta cũng rất căng thẳng.
Nếu như nói Lâm Dương này là kẻ gian, vậy thì với tư cách là người đưa anh lên đảo, Huyết Nham tuyệt đối sẽ không thoát khỏi liên can, e rằng sau này còn có thể khiến đảo chủ hoài nghi.
Dù sao ông ta và đảo chủ là cùng một tông, nếu như đảo chủ có mệnh hệ gì, thì ông ta liền có thể thuận lý thành văn tiếp quản toàn bộ đảo Vong Ưu.
Cho nên ông ta luôn không dám lên tiếng, chỉ vì sợ khiến người ta sinh nghỉ ngờ.
Bây giờ đã xác nhận đó là âm mưu của Diên Nữ, Huyết Nham cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Diên Nữ, đảo chủ đối xử với cô không bạc, tài nguyên tu luyện ban tặng cho cô đều là xuất sắc nhát, phong phú nhất, tại sao cô phải làm loại chuyện này? Cô … cô đến cả tôi cũng bị cô lừa gạt!” Tam trưởng lão Sở Túc tức giận nói.
“Tôi biết, đảo chủ đối xử với tôi rất tốt, các trưởng lão cũng vô cùng xem trọng tôi, nhưng mà…tôi muốn hỏi một câu tại sao các vị trưởng lão lại từ chối nhận tôi làm đồ đệ? Tại sao lại không chịu truyền thụ công pháp tinh tuý của đảo cho tôi? Tại sao lại không chịu giúp tôi? Các người nói, đây là đối xử với tôi không bạc sao?” Diên Nữ đột nhiên ngắng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn mọi người, lời lẽ đanh thép hỏi.
Lời này vừa dứt, vẻ mặt của các trưởng lão đều thay đồi, không nói gì nữa.
“Diên Nữ, chuyện này không thể trách người khác, muốn trách chỉ có thể trách cô tính tình quá bướng bỉnh.
Nếu như cô đồng ý với Trường Phong, chúng tôi làm sao có thể không truyền dạy cho cô công pháp tinh túy nhất của đảo Vong Ưu chứ?” Đảo chủ lặng lẽ nhìn Diên Nữ nói.
“Đồng ý với Huyết Trường Phong ư?” Diên Nữ cười thê lương: “Không lẽ phải ép tôi trở thành người của đảo Vong Ưu, bọn họ mới chịu truyền dạy tất cả những cái này sao?
“Diên Nữ, tư chất của cô rất tốt, tuy rằng không bằng Trường Phong nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, nếu như cô chịu gật đầu, bổn đảo chủ sẵn sàng dành cho cô tất cả tài nguyên, để cô với Trường Phong cùng nhau tu luyện, bồi dưỡng các người trở thành trụ cột tương lai của đảo Vong Ưu ta!” Đảo chủ nói.
Diên Nữ lại lắc đầu, khàn giọng nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện này, cũng không có hứng thú với Huyết Trường Phong kia! Mục đích mà tôi tới đây chỉ là học võ, tôi chỉ muốn học được võ công thượng thừa, quay về bảo vệ bố mẹ tôi, đặc biệt là mẹ tôi, tôi không muốn để bà ấy tiếp tục bị người khác ức hiếp nữa, về phần cái gì mà đảo.
Vong Ưu, cái gì mà Huyết Trường Phong, tôi hoàn toàn không quan tâm, không quan tâm … “
Nói đến đây, khoé mắt của Diên Nữ đỏ hoe, nước mắt lấp lánh nơi khoé mắt, nhưng cô ta có kìm nén không để nó rơi xuống …
Lâm Dương nghe vậy hơi kinh ngạc, trầm ngâm nhìn Diên Nữ, như có ý gì đó.
“Nói như vậy, thì không thể trách được chúng tôi, người đâu, áp giải Diên Nữ đến hình đài, phế bỏ võ công của cô ta, trục xuất ra khỏi đảo!”
Làm ra chuyện như vậy, đảo chủ chắc chắn sẽ không phạt nhẹ, ông ta muốn chặn miệng mọi người, càng huống hồ Diên Nữ hết lần này đến lần khác làm trái ý bọn họ, đây cũng là nguyên nhân mà Diên Nữ không được hoan nghênh.
Nếu không phải vì duy trì hình tượng của đảo chủ, e rằng bọn họn sớm đã dùng biện pháp mạnh để khuất phục rồi.

Diên Nữ nhắm mắt lại, không phản kháng.
Nhưng đúng lúc này, tam trưởng lão Sở Túc đột nhiên bước tới.
“Đảo chủ, xin hãy xử lý nhẹ tay với Diên Nữ!”
“Tại sao?” Đảo chủ đưa mắt nhìn ông ta.
“Đảo chủ, đại hội sắp được tổ chức, Diên Nữ cũng là một đệ tử xuất sắc của bổn môn, là ứng cử viên đại diện cho.
đảo ta xuất chiến trong đại hội.
Nếu như bây giờ phế bỏ cô ta, chẳng phải là tự chặt đứt một cánh tay hay sao?” Sở.
Túc nghiêm túc nói.
Mọi người nghe vậy lần lượt gật đầu.

“Ý của ông là sao?” Đảo chủ hỏi.
“Tạm thời xử lý nhẹ tay với Diên Nữ, để cô ta lập công chuộc tội ở đại hội.
Bằng cách này, càng tốt hơn nhiều so với việc phế bỏ cô ta! Dù sao chúng ta cũng đã phí thời gian và công sức, tốn không ít nhân lực vật lực để bồi dưỡng ra một nhân tài như vậy, nếu như phế bỏ thì thật quá đáng tiếc.
” Sở Túc lại chắp tay.
“Ò, cũng có lý!”
Đảo chủ gật gật đầu, sau đó nhìn mọi người: “Ý của các vị thế nào?”
“Tam trưởng lão nói có lý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.