Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 870:




Chương 870:

 

“Chuyện này không thành vấn đề.” Lâm Dương gật đầu.

 

“Tiểu Thuý, đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta, trông chừng anh ta, đừng để anh ta chạy lung tung, tôi đi ra ngoài một lát.” Ánh mắt của Diễn Nữ lập loè, sau đó vội vàng rời khỏi căn phòng.

 

“Sư tỷ, chị muốn đi đâu vậy?”

 

Tiểu Thuý rất khó hiểu, nhưng không dám hỏi.

 

Lâm Dương lấy kim bạc ra, bắt đầu sát trùng, tiền hành châm.

 

Những người này đều bị ngoại thương, kim bạc không thể giúp họ kết nối gân xương, điều có thể làm chỉ là tăng tốc độ tự phục hồi của cơ thẻ.

 

Tiểu Thuý đứng một bên, lặng lẽ nhìn Lâm Dương châm kim.

 

Nhưng nhìn rồi lại nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy hoàn toàn cứng đờ lại, cái miệng khẽ mở, người cũng ngây ngốc …

 

Tiểu Thuý trước đó đã từng ở căn nhà tranh giúp đỡ Diệu Thủ trưởng lão trong một khoảng thời gian, mặc dù cô ấy không học được gì cả, nhưng cũng đã từng nhìn thấy Diệu Thủ trưởng lão châm kim cho người trên đảo.

 

So sánh với cảnh châm kim của Diệu Thủ trưởng lão, thủ pháp châm kim của anh Lâm thực sự quá đẹp mắt.

 

Nó hoàn toàn không giống như đang chữa bệnh, mà giống như đang chế tạo ra một món đồ thủ công …

 

Giống như Nữ Oa tạo ra con người.

 

Đôi mắt của Tiểu Thuý đờ đẫn, ngây ngốc ngắm nhìn, nhất thời khó có thể tự mình thoát ra được.

 

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Dương dường như hoàn tất việc châm kim rồi lau mồ hôi trên trán.

 

“Anh Lâm, bọn họ thế nào rồi?” Tiểu Thuý vội vàng hỏi.

 

“Không sao, nhưng mà vẫn cần thuốc thang để duy trì.”

 

Lâm Dương cười nói.

 

Tiểu Thuý mím môi.

 

Lúc này, một đệ tử bước vào.

 

“Tiểu Thuý, Diên Nữ sư tỷ muốn tôi đưa cái hộp này cho cô, nói rằng anh Lâm có thể sẽ cần dùng đến.” Đệ tử kia nói.

 

“Hả?”

 

Tiểu Thuý mở ra, lại nhìn tháy trong chiếc hộp có vài cây kim bạc màu đen còn có một số mảnh vải kỳ lạ, liền khó hiểu hỏi: “Những thứ này là gì?”

 

“Tôi không biết, Diên Nữ sư tỷ chỉ bảo tôi mang cái này qua đây”, người đó nói, sau đó quay người rời đi.

 

Tiểu Thuý vô cùng khó hiểu.

 

Lâm Dương cũng đầu óc mờ mịt, nhìn vào thứ trong hộp.

 

“Anh Lâm, đây là kim bạc sao? Không lẽ Diên Nữ sư tỷ cho rằng anh không có kim bạc nên mới đưa hộp kim bạc này cho anh?”

 

“Nhưng cũng chỉ có vài kim bạc. Hình như những kim bạc này không sạch sẽ lắm.”

 

Lâm Dương rút một cây kim bạc ra, cần thận quan sát một lúc, sau đó vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Kim bạc này có độc!”

 

“Cái gì?” Tiểu Thuý giật mình, tay cũng run lên vì sợ hãi.

 

“Vậy còn những tắm vải này thì sao?” Cô áy lắp ba lắp bắp hỏi.

 

“Những tắm vải này …cũng không phải là vải bọc kim, chúng giống như vải được tẩm thuốc độc gì đó…” Ánh mắt Lâm Dương lay động, sau đó giống như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, đột nhiên đứng lên nói: “Nhanh, đem thứ này ném đi, nhanh lên! “

 

“Hả? Được, được…”

 

Tiêu Thuý run rầy, vội vàng cầm hộp gỗ bước ra ngoài.

 

Nhưng chính vào lúc này, một nhóm người đột nhiên bước nhanh về phía này, Tiểu Thuý vừa chạy ra ngoài liền bị đầy trở lại.

 

Thoạt nhìn, thì ra là một đám người của nội đảo.

 

Đứng đầu là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị, để râu ngắn.

 

Người đàn ông trừng mắt nhìn Lâm Dương, sau đó nhìn về phía Diên Nữ đang đứng ở bên cạnh, hét lên: “Diên Nữ, có phải là người này không?”

 

“Đúng vậy, tam trưởng lão, chính là anh ta!” Diên Nữ nghiêm túc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.