Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 797:




Chương 797:

 

“Vâng, Gia chủ!” Một người chạy đi.

 

Nhưng vào lúc này, một thành viên khác trong nhà họ Đoàn xông vào nhà.

 

“Gia chủ, xảy ra chuyện rồi. Một vài lính tuần đang niêm phong công xưởng của chúng ta.” Người đó vội la lên.

 

“Cái gì?” Sắc mặt gia chủ nhà họ Đoàn biến đổi: “Đang yên đang lành, sao công xưởng của chúng ta lại bị niêm phong được chứ?”

 

*Có nhằm lẫn ở chỗ nào không? Giấy tờ của công xưởng chúng ta vẫn luôn giao nộp đầy đủ, cũng vi phạm cái gì?”

 

Một người đàn ông đầu hói đeo kính lên tiếng.

 

“Chẳng lẽ… chính là vấn đề đó sao?” Một người phụ nữ khác nhỏ tiếng nói.

 

*Không thẻ nào, chúng tôi đã giải quyết hết chuyện tài liệu rồi, không thể nào điều tra đến đầu chúng ta được!” Người đàn ông đầu trọc đeo kính nói.

 

“Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Gia chủ nhà họ Đoàn trầm giọng hỏi.

 

“Tôi gọi điện hỏi thăm một chút!” Người đàn ông đầu trọc vội vàng lây điện thoại bắm nút gọi.

 

Một lúc sau, ông ta ngắng đầu lên, chậm rãi nói: “Đại ca, bên đó nói, chính là cấp trên yêu cầu bọn họ điều tra kỹ càng… ông ta… ông ta không thể can thiệp vào…”

 

“Cái gì?”

 

Toàn bộ những người có mặt tại nhà họ Đoàn đều thốt lên âm thanh kinh ngạc.

 

Sắc mặt gia chủ nhà họ Đoàn rất u ám.

 

“Chắc chắn đây là chuyện tốt do tập đoàn Dương Hoa làm!”

 

“Nếu như chuyện này điều ra rõ ràng, những người phụ trách công xưởng, không một ai có thể trốn thoát. Đến lúc đó không chỉ bồi thường một khoản tiền trên trời, những người phụ trách công xưởng … phần lớn sẽ phải vào tù đấy!” Giọng nói người đàn ông đầu hói vang lên.

 

Một vài người nhà họ Đoàn lập tức đứng ngồi không yên, vội vàng chạy đến trước mặt gia chủ nhà họ Đoàn, nắm chặt tay ông ta vội kêu lên: “Đại ca, em không muốn vào tù! Đại ca, anh nhất định phải cứu chúng em đáy!”

 

Những lời nói chồng lên nhau.

 

“Câm miệng hết cho tôi!” Gia chủ nhà họ Đoàn rất bực mình, gào lên một tiếng.

 

Tắt cả mọi người đều giật mình.

 

Ông ta quay đầu lại, liếc nhìn bọn họ, sắc mặt cực kỳ khó coi, suy nghĩ một lát, nói: “Mau, liên lạc với gia chủ nhà họ Tư Mã. Tôi muốn nói chuyện với ông ta!”

 

“Vâng.”

 

Một thành viên nhà họ Đoàn lấy điện thoại ra.

 

Đúng lúc này, một vài người nhà họ Đoàng hốt hoảng chạy vào, trên mặt từng người đều lộ rõ vẻ lo lắng.

 

Gia chủ nhà họ Đoàn nhìn thấy như vậy, trong lòng đột nhiên lạnh run lên.

 

“Khoan đã…” Giọng nói khàn khàn của ông ta vang lên, ngăn cản người đang gọi điện thoại cho Tư Mã Tàng.

 

Người đó sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy một vài người chạy đến trước mặt gia chủ nhà họ Đoàn, dường như trăm miệng một lời.

 

“Gia chủ, không ổn … xảy ra chuyện rồi…”

 

Tất cả những người nhà họ Đoàn đều hít thở không thông…

 

Reng reng.

 

Tiếng chuông điện thoại reo lên.

 

Lâm Dương đang ngồi trong xe cầm điện thoại lên, hơi sửng sốt một chút, bám nhận điện thoại.

 

“Này, anh đang ở đâu đáy?” Một giọng nữ yêu ớt vang lên từ đầu dây điện thoại bên kia.

 

“Có chuyện gì?”

 

“Em đã biết hết những chuyện đã xảy ra rồi. Em đã nói với mẹ rồi. Chắc mẹ sẽ không hiểu lầm anh đâu.”

 

“Được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.