Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 779:




Chương 779:

 

Vị trí ngồi không ít cả trai lẫn gái, một đám ăn mặc lộ liễu, trang điểm thời thượng.

 

Giờ phút này, đám nam nữ dường như là đang tranh cãi gì đó, trong đó một cô gái bụm mặt, khóe miệng có máu, thoạt nhìn như là bị tát.

 

*Tiểu Mail” Tô Nhan sửng sốt, vội vàng bước nhanh đi qua.

 

“Tiểu Nhan, cô rốt cuộc cũng tới!” Cô gái bụm mắt kia nhìn thấy Tô Nhan đi tới, lập tức vui mừng, vội vàng đi đón, kích động kêu gọi.

 

Lâm Dương không đi qua chung, mà là nhìn chăm chú chung quanh, đánh giá mỗi một vị khách ở đây.

 

Một lát sau, điện thoại vang lên.

 

Lâm Dương nhắn nút nhận cuộc gọi.

 

“Thế nào?”

 

“Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi đã tra xét bốn phía, chung quanh không có người nhà họ Kiều!”

 

*Vậy khách trong quán bar thì sao?”

 

“Chúng tôi đang điều tra theo dõi, néu phát hiện có gương mặt nào trước kia chưa từng tới quán bar, sẽ dẫn bọn họ đi trước, trước mắt người của chúng tôi đã xâm nhập vào quán bar, anh Lâm, một khi có bắt cứ tình huống gì, chúng tôi sẽ ở áp dụng cách xử lý trước!”

 

“Được!”

 

Lâm Dương cúp máy.

 

Một lát sau.

 

Bên kia Tô Nhanh bước nhanh đã đi tới.

 

*Lâm Dương! Trên người của anh có mang tiền không?”

 

Tô Nhan dò hỏi.

 

“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Dương vội hỏi.

 

“Người bạn kia của tôi vừa rồi lúc uống rượu không cẩn thận dùng rượu làm ướt quần áo của một người, quần áo của anh ta tám mươi tám ngàn, hiện tại đòi tiền người bạn của tôi, người nọ chỉ cần tiền mặt, nhưng trên người tôi không có mang nhiều tiền mặt như vậy, anh nhìn xem trên người của anh có tiền mặt hay không? Có thì lấy cho tôi mượn trước, chờ lát nữa tôi chuyển cho anh!” Tô Nhan nói.

 

“Tiền mặt?” Lâm Dương nhíu mày: “Hiện tại đâu còn có ai mang tiền mặt theo bên người? Không phải đều trả bằng tài khoản hết rồi hay sao?”

 

“Tôi cũng tháy kỳ lạ, tiền của bạn tôi không đủ, tôi bảo chuyển khoản cho anh ta, anh ta chết sống không chịu lấy, thế này đi Lâm Dương, anh lấy thẻ ngân hàng của tôi, nhanh chóng đi cây ATM gần đây rút chút tiền mặt đi!” Tô Nhan nói, lấy từ trong túi sách ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa qua.

 

“Được.” Sắc mặt Lâm Dương khẽ thay đổi, gật gật đầu.

 

Tô Nhan xoay người đi tới đám người nam nữ kia, nói gì đó.

 

Lâm Dương đi đến chỗ ngoặt chỗ, đưa thẻ cho người mặc đồ đen ở bên cạnh.

 

Người mặc đồ đen lập tức chạy đi.

 

Khoảng mười phút sau, người mặc đồ đen giao một xấp tiền mặt và thẻ cho Lâm Dương, Lâm Dương cầm tiền mặt đi đến trước mặt Tô Nhan.

 

“Đây, tiền mặt tới, bạn của tôi lúc này có thể đi được rồi chứ?” Tô Nhan đưa tiền mặt đến trước mặt người nọ, mở miệng nói.

 

Tên thanh niên trước mặt kia đeo khuyên tai nhuộm tóc màu lam liếc nhìn Tô Nhan một cái, thầm hừ một tiếng nói: “Nhiêu đây mà đủ à?”

 

“Nhiêu đây còn không đủ? Anh không phải bảo bồi thường ba mươi ngàn sao? Tự anh xem, nơi này chính là ba mươi ngàn tiền mặt! Một ngàn cũng không thiếu!” Tô Nhan vội la lên.

 

“Nơi này hẳn là có ba mươi ngàn tiền mặt, tôi tin, nhưng mà… Hiện tại cũng không phải là bồi thường ba mươi ngàn đơn giản như vậy.” Thanh niên cười lạnh nói.

 

“Anh có ý gì? Lúc trước không phải nói bồi thường ba mươi ngàn thì để cho cô ấy đi sao?” Người phụ nữ tên tiểu Mai nóng nảy.

 

“A, đó là lúc trước, mấy người kéo dài lâu như vậy, chẳng lẽ không nên cho tôi chút lãi hay sao?”

 

“Lãi? Vậy anh muốn bao nhiêu?” Tô Nhan cắn răng hỏi.

 

“Lại thêm ba mươi ngàn nữa là được!” Thanh niên nhún vai.

 

“Anh… Anh đây căn bản chính là đnag lừa gạt!” Tô Nhan khó thở, nói với tiểu Man: “Tiểu Man, dứt khoát báo cảnh sát đi! Nên bồi thường thế nào, bồi thường bao nhiêu, cảnh sát tới chẳng phải biết rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.