Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 725:




Chương 725:

 

“Không không không, giám đốc Chu, tôi làm gì có cái lá gan ấy? Vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi! Chỉ là một chút hiểu lầm thôi!” Định Thu vội vàng xua tay giải thích.

 

“Hiểu lầm cái con mẹ máy!”

 

Giám đốc Chu giơ tay lên tát một phát vào mặt Đinh Thu.

 

Bốp!

 

Khuôn mặt của Đinh Thu lập tức sưng lên.

 

Tất cả người nhà họ Đường đều chết lặng.

 

Giám đốc Chu vậy mà lại hoàn toàn không đặt những người như Đinh Thu vào mắt ư?

 

Như vậy cũng quá kiêu ngạo rồi! Vì đang chuyển tiếp nguồn nên nhóm lên ít chương nhé cả nhà! Mong thông cảm

 

Lại nhìn sang Đinh Thu, mất mặt trước bao nhiêu người như vậy nhưng ông ta không dám hó hé một tiếng nào, chỉ cúi thấp đầu không nói gì cả.

 

Mặc dù đám người kia không biết gì, nhưng Đinh Thu là người hiểu rõ nhất!

 

Tập đoàn Dương Hoa này không chỉ đơn giản là một công ty, sau lưng nó còn nắm trong tay vùng xám lớn nhất của Giang Thành và Nam Thành.

 

Nếu ông ta đắc tội với khách hàng của Dương Hoa thì tát một cái cũng chẳng có vấn đề gì, cho dù đánh gãy chân thì ông ta cũng không dám nói một lời, ngược lại còn phải biết ơn!

 

Sau đó giám đốc Chu quay đầu lại, cúi đầu về phía Lâm Dương rồi nói: “Giám đốc Lâm, người này nên xử lý như thế nào? Tôi có nên ném anh ta xuống sông để làm mồi cho cá ăn không?”

 

Ông ta nói dứt lời, toàn bộ người nhà họ Đường đều hoảng sợ tới nỗi mặt trắng bệch.

 

Khí phách của giám đốc Chu khiến người nhà họ Đường sợ hãi, hô hấp gần như ngừng lại.

 

Lâm Dương không muốn làm lớn chuyện, xua tay lạnh nhạt nói: “Quên đi giám đốc Chu, cũng không phải chuyện gì lớn, đừng làm khó ông chủ Đinh nữa.”

 

“Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu Lâm!” Đinh Thu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cúi đầu rồi rít cảm ơn Lâm Dương.

 

“Chỉ cần chặt tay chân của ông ta là được.” Lâm Dương bổ sung thêm một câu.

 

*A? Cậu Lâm, tôi… tha cho tôi đi mà! Giám đốc Chu, đừng mà!” Định Thu sợ tới mức hai chân mềm nhữn quỳ trên mặt đất, cả người run lên, vội vàng sợ hãi xin tha.

 

Hầu Nam đứng ở bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó nhìn nhưng cũng không nói lời nào.

 

Nhưng Hàn thiếu gia lại nhìn không thuận mắt.

 

Anh ta thấy rằng kế hoạch của mình dường như bị xáo trộn, tất cả ánh đèn sân khấu đã bị người tên Lâm Thích Tổ này cướp mất, đây không phải là điều anh ta muốn thấy.

 

“Cậu Lâm, có phải cậu quá đáng quá rồi không? Giám đốc Chu, anh cũng thật là, ông chủ Đinh vừa rồi chỉ đùa với cậu Lâm chút thôi, anh lại cứ nói đánh nói giết, vậy thì cũng quá không nể mặt bạn bè rồi nhỉ?” Hàn Thiên trầm giọng nói.

 

“Nể mặt sao?” Giám đốc Chu nhướng mày một cái, quay đầu nhìn về phía Hàn Thiên: “Hàn thiếu gia, cậu Lâm là khách hàng của Dương Hoa chúng tôi! Định Thu đối xử với khách hàng của chúng tôi như vậy, cậu muốn tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?”

 

“Đó chỉ là một trò đùa của ông chủ Đinh thôi, giám đốc Chu không cần làm quá lên như vậy đâu!” Hàn Thiên nhàn nhạt nói.

 

Anh ta cũng không phải là loại ông chủ nhỏ như Hầu Nam và Đinh Thu, công ty Hoàng Ngu ở trong nước cũng được coi là công ty đứng đầu ngành ở Trung Quốc, nếu thực sự muốn khiêu chiến, anh ta sao lại sợ Dương Hoa cho được?

 

Sắc mặt giám đốc Chu cũng có chút khó coi, không biết nên phản bác lại như thế nào.

 

Nhưng Lâm Dương cũng lười lãng phí thời gian, anh liếc mắt nhìn Đinh Thu rồi nói: “Quên đi, ông chủ Đinh, tuy rằng không phải chuyện lớn nhưng cũng không phải chuyện nhỏ. Chỉ là hôm nay gia đình Tiểu Tuyết có mặt ở đây nên tôi cũng không làm khó ông nữa, nếu khiến Tiểu Tuyết xáu hồ thì cũng không được hay cho lắm, tôi sẽ tha cho ông một lần vậy!”

 

“Thật sao? Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu nhiều …” Đinh Thu đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhưng hai chân ông ta như muốn nhữn ra, sau khi cảm ơn xong còn cẩn thận nhìn Lâm Dương, sợ anh lại nói thêm một câu nữa.

 

“Ông chủ Hầu, ông chủ Đinh, bây giờ giám đốc Chu đã tới rồi, cũng chứng minh tôi là Lâm Thích Tổ, hai người cũng không cần phải lo lắng nữa đâu nhỉ? Về chuyện của nhà họ Đường, hai người hãy nề mặt tôi cho họ trì hoãn một tháng nữa được không?” Lâm Dương nói.

 

*Không có vấn đề gì, hoàn toàn không có vần đề gì!”

 

“Cậu Lâm đã mở lời thì chúng tôi nào dám có dị nghị chứ?”

 

Hai người vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười.

 

“Vậy thì tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.