Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 664:




Chương 664:

 

Brừ brừ brừ brừ brừ …

 

Đúng lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên.

 

Lâm Dương nhướng mày một cái, cầm điện thoại lên nhìn lướt qua tên người gọi đến.

 

Là Tô Nhan.

 

Đã kết nối …

 

“Có chuyện gì sao?” Lâm Dương thuận miệng hỏi.

 

“Bây giờ anh có rảnh không?” Tô Nhan khẽ hỏi một câu.

 

“Cũng hơi, có chuyện gì thế?” Lâm Dương nhìn lướt qua tờ danh sách rồi quyết định cất nó đi.

 

“Nếu như anh có thời gian thì đến trường Tiểu Dư tìm con bé một chút có được không?”

 

“Tìm cô ta để làm gì?” Lâm Dương vô cùng khó hiểu, trong trí nhớ của anh, quan hệ giữa Tô Nhan và Tô Dư hình như vô cùng bình thường, cũng chẳng thân thiết gì, nhất là sau khi Tô Nhan trở mặt với nhà họ Tô.

 

“Là Tiểu Khuynh nhờ em.” Tô Nhan thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Tiểu Khuynh nói gần đây Tiểu Dư có tiếp xúc với một người, người này tự xưng là đạo diễn lớn gì đó muốn mời Tiểu Dư đóng phim. Hình như là tối hôm nay hai người họ sẽ đến khách sạn Tinh Mỹ để ăn tối, vì vậy Tiểu Khuynh muốn nhờ em đi cùng với Tiểu Dư để tránh cho con bé xảy ra chuyện gì. Nhưng khi em gọi cho Tiểu Dư thì con bé lại không đồng ý, em thấy Tiểu Dư gần như là không có mâu thuẫn gì với anh nên muốn nhờ anh thay em đến tìm con bé. Anh nghĩ ra cách nào để đi cùng Tiểu Dư nhé, nếu thực sự chỉ là quay phim thì đương nhiên là rất tốt, còn nêu không thì cũng đã có anh trông nom cho con bé…”

 

Lâm Dương nghe xong, im lặng cười một tiếng.

 

Hóa ra là gọi mình tới làm sứ giả hộ hoa.

 

Nhưng đúng là Lâm Dương cũng không có mâu thuẫn gì với Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh, vì vậy anh liền gật đầu nói: “Được, bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Dư.”

 

*Vắt vả cho anh rồi.” Tô Nhan nói xong bèn cúp máy.

 

Lâm Dương liền gọi điện thoại cho Tô Dư.

 

Biết được ý tứ của Lâm Dương, Tô Dư rõ ràng là vô cùng tức giận.

 

“Anh rể, ý anh là sao? Đạo diễn Đổng là đạo diễn nổi tiếng, anh còn sợ ông ấy là kẻ lừa đảo sao? Người ta đã quay vài bộ lớn rồi, anh đã từng nghe qua phim “Tình yêu và tuổi tác” chưa? Cả “Thời đại nở rộ” nữa. Cái gì? Chưa nghe qua bao giờ sao? Anh lạc hậu quá đấy!”

 

“Tiểu Dư, đây chỉ là sự quan tâm của người nhà dành cho em thôi, bọn anh không có ý gì khác.” Lâm Dương bát đắc dĩ giải thích.

 

“Nhưng nếu như đạo diễn Đổng thấy em dẫn theo một người đàn ông thì sẽ nghĩ như thế nào đây? Người ta sẽ nghĩ em không hề tin tưởng người ta chút nào! Như vậy thì chẳng phải mọi chuyện sẽ thất bại à?” Tô Dư lo lắng nói.

 

“Nếu như ông ta thực sự thật lòng muốn mời em đóng phim thì sao có thể quan tâm đến chuyện này?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

 

“Anh…”

 

“Nếu không thì thế này. Anh cũng không cần em thuyết phục Tiểu Khuynh và Tiểu Nhan, em chỉ cần đi thuyết phục bác cả là được. Nếu như bác cả nói không có vấn đề gì thì anh sẽ không đi cùng em nữa, thấy thế nào?” Lâm Dương nói.

 

“Nhất định không được nói với ba em!” Tô Dư lập tức thốt lên.

 

Nhưng vừa nói dứt lời, cô đã vội vàng dùng tay che miệng mình lại.

 

Lâm Dương ở đầu dây bên kia nhếch miệng cười thành tiếng: “ÒI Hóa ra là bác cả vẫn chưa biết chuyện này à!”

 

“Được rồi, được rồi, em dẫn anh theo là được chứ gì!” Tô Dư cau mày, vẻ mặt đầy chua xót, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc.

 

Cổng trường đại học Giang Thành.

 

Tô Dư mặc một bộ váy đứng trước cổng trường cùng với 3 người bạn cùng phòng. Bọn họ không ngừng nhìn ngó xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy căng thẳng.

 

Bây giờ đã sắp lập thu, thời tiết đang dần chuyển lạnh, nhiều người bắt đầu khoác lên mình những chiếc áo khoác dày cộp.

 

Nhưng những nữ sinh đại học này vẫn khoác trên mình bộ váy lụa đen ngắn cũn cỡn, mặc thì ít hở thì nhiều, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người qua đường, xinh đẹp nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

 

Tô Dư trang điểm rất tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo động lòng người. Cô là người cao nhất trong số những cô gái ở đây, cũng là người có thân hình hoàn hảo nhát, trước nhô sau vềnh. Trên người Tô Dư là một bộ váy thiên nga đen dài đến đầu gối, phối cùng với một đôi giày cao gót màu đen, mái tóc đen nhánh để xõa tự nhiên trên vai, làn da trắng bóc trên nền đen lại càng thêm lóa mắt, trông giống hệt như hạc giữa bầy gà, khiến cho sinh viên và cả những người đi đường đều không khỏi ghé mắt nhìn.

 

*Mình nói này Tiểu Dư, cậu nói xem cậu đang làm cái quái gì vậy? Đạo diễn Đổng khó khăn lắm mới bớt chút thời gian đến gặp chúng ta một lần, vậy mà cậu còn dẫn theo cả anh rễ của mình đi, đến lúc đó đạo diễn Đổng sẽ nghĩ như thế nào? Ông ấy nhát định sẽ rằng chúng ta đề phòng ông ấy nên mới phải dẫn theo vệ sĩ! Cho dù là ai thấy vậy cũng đều tức giận cả!” Một cô gái có khuôn mặt hơi tròn trang điểm đậm liếc mắt nhìn Tô Dư, oán giận nói.

 

“Đúng vậy đó Tiểu Dư, đây là cơ hội tốt để chúng ta có thể trở nên nổi tiếng, cậu không thể khiến cho chuyện này thất bại được! Hạnh phúc nửa đời sau của mình toàn bộ đều dựa vào cuộc gặp mặt tối nay đó!” Một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc ngắn cũng phụ họa theo.

 

“Bà đây hôm nay không tiếc bất cứ giá nào, sẵn sàng mặc váy ngắn đi ra đường vào cái thời tiết chết tiệt này. Cả đời bà đây chưa từng hy sinh nhiều đến vậy, Tiểu Dư, cậu nhất định không được làm ảnh hưởng đến chúng tai” Cô gái tóc dài người hơi gầy đứng bên phải Tô Dư mở miệng, lúc nói vẫn còn đang run ry vì lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.