Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 64: Kết thúc.




Sau khi đến đồn công an và hoàn thành công một số văn kiện, một số tên cảnh sát nhốt Lâm Dương, Tô Nhan, a Cầu và các thím vào chung một buồng giam.
“Vậy là bà Dương, bà phát sinh tranh chấp với bà Trương chỉ vì bà nghĩ bà Trương đã lấy trộm chiếc vòng của mình?”
“Đúng vậy.”
“Theo căn cứ điều tra của chúng tôi, chiếc vòng tay của bà không phải do bà Trương lấy trộm mà là do bà đánh rơi. Bây giờ, đã có một người tốt bụng giao chiếc vòng của bà cho chúng tôi.”
“Cái này…” Bà Dương không biết phải nói gì nữa.
“Vậy là dì đang ở đây vu khống mẹ tôi?” Đôi mắt Tô Nhan đỏ hoe.
“Vu khống? Như vậy cũng không đến mức, dù sao mẹ của cô cũng có thể tái phạm mài!” bà ta chế nhạo.
“Tái phạm?”
“Không sail Mấy ngày hôm trước tôi đã thấy bà ta bị một người phụ nữ lái chiếc Maserati đuổi theo. Người phụ nữ kia còn bắt bà ta quỳ xuống, nói bà ta là kẻ trộm và tát bà ta mấy cái nữal Tôi đã tận mắt nhìn thấy trước kia mẹ cô đã từng ăn cắp, bây giờ tôi mất vòng tay, tự nhiên sẽ nghi ngờ bà ta, có gì lạ đâu?”
bà ta cười nói.
“Cái gì?”
Tô Nhan sợ đến ngây người.
Lâm Dương cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chuyện này… Trương Tình Vũ chưa bao giờ nói qua với vợ chồng anh.
Nhưng với lòng tự trọng quá cao của Trương Tình Vũ, bà ta không thể nào nói ra.
Sau khi làm rõ ràng ngọn ngành mọi chuyện, bắt đầu khuyên giải.
Đây là loại tranh chấp dân sự bình thường không mấy phức tạp và dễ dàng xử lý, chỉ cần bên giải quyết ổn thỏa là được.
Đúng lúc này, người đàn ông tên A Ngưu đi tới, nói nhỏ vài câu với đồng nghiệp ở đây rồi nói với Lâm Dương: “Anh, đi cùng tôi tới đây.”
Lâm Dương nhíu mày.
“Anh ấy bị sao vậy?” Tô Nhan vội vàng hỏi.
“Không phải chuyện của cô, ngồi yên đó đi.” A Ngưu quát lớn.
Tô Nhan sắc mặt tái nhọt, nhưng bàn tay nhỏ bé lại níu lấy cánh tay Lâm Dương, hiển nhiên cô đã nghe nói người này và a Cầu quen nhau.
“Đừng lo lắng, anh không sao, chúng ta sẽ về nhà sớm thôi, em đợi anh ở đây, năm phút nữa anh sẽ quay trở lại.” Lâm Dương cười nói.
“Thế nhưng…”
“Tin tưởng anh.” Lâm Dương cười.
Tô Nhan do dự không nói lời nào.
Trêи thực tế, cô cũng không thể làm được gì nhiều.
“Năm phút? Chỉ sợ ít nhất cũng phải mất mười lăm phút?” A Ngưu cau mày.
“Tôi nói năm phút thì chính là năm phút.” Lâm Dương lắc đầu.
“*Ò, vậy thử một chút xem sao.” A Ngưu chế nhạo.
Rất nhanh Lâm Dương đã bị A Ngưu đưa đến một căn phòng u ám.
Anh ta khóa tay cửa và tắt đèn.
Lâm Dương biết phải làm gì tiếp theo, và A Ngưu cũng biết.
“Tôi và Báo là anh em, cùng một mẹ, anh bắt nạt bà ấy, tôi không thể thờ ơ.” A Ngưu mặt không chút biểu cảm nói.
“Anh muốn trút giận cho mình, hay là muốn trút giận cho bà lão kia?”
“Tôi muốn cả.”
“Vậy thì anh phải nhanh lên, vì mười giây nữa anh sẽ không thể nào động tới tôi được nữa đâu.” Lâm Dương nói.
“Hử? Cũng mạnh miệng quá nhỉ? Vậy thì tôi sẽ đợi anh trong vòng mười giây. Tôi cũng muốn xem thử mười giây đó có thể xảy ra chuyện gì mà lại khiến tôi không thể động tới anh!” A Ngưu lạnh lùng khịt mũi.
Sau đó, anh ta lấy đồng hồ ra và im lặng chờ đợi.
“Mười! Chín! Tám! Bảy! Sáu! Năm! Bốn! Ba! Hai…”
Cốc cố!
c Có tiếng gõ cửa vang lên.
A Ngưu có hơi sửng sốt một chút, nhìn về phía cửa, nhưng nhìn thấy một cái đầu thò ra ngoài cửa số nhỏ, nháy mắt với anh ta.
Anh ta liếc nhìn đồng hồ.
Đúng mười giây trôi qua.

*Ý anh là cái này ư?” A Ngưu hỏi.
“Nếu như anh vẫn cố tình muốn động đến tôi, anh có thể thử, nhưng anh phải chuẩn bị tốt tâm lý để gánh chịu hậu quả.”
“Hừ, tự tin quá đấy! Được, anh giỏi, tôi sợ anh là được chứ gì?
Tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ để xem người tới rốt cuộc là ail Nhưng anh vẫn nên cầu mong là thân phận của anh cũng đủ để khiến tôi phải sợ, nếu không thì chắc chắn anh sẽ chết rất thảm!”
A Ngưu chế nhạo và bước ra.
“Người bên trong không thể động vào được!”
Ngay khi vừa ra khỏi cửa, đồng nghiệp của anh ta lập tức nói.
“Nó chỉ là một thằng ranh con, tại sao lại không thể đụng vào?
Có phải gia đình có địa vị lớn?” A Ngưu bắt mãn nói.
“Trong nhà anh ta không có địa vị gì, nhưng lai lịch cũng không nhỏ.” Người đàn ông lấy ra một cái túi trong suốt, trong đó có một số giấy tờ.
A Ngưu vừa nhìn thấy thì biến sắc.
“Chủ tịch Hiệp hội Y khoa Giang Thành? Thật không?”
“Đó chắc chắn là sự thật. Hãy làm theo quy trình bình thường, kẻo lại có chuyện gì đó thì không hay đâu!” Người kia nói A Ngưu sắc mặt bất định, sau đó khit mũi: “Coi như là vậy thì lại có thể làm gì được? Chỉ là một bác sĩ mà thôi, tôi còn không thể đụng vào được sao?”
Nếu là trước đây, A Ngưu chắc chắn sẽ không mạo hiểm thế này, nhưng anh ta cứ nghĩ đến lời nói của Lâm Dương lúc trước, là lại không nhịn được.
Nhưng ngay lúc nãy, người đó đột nhiên cho anh ta xem mặt sau của giấy chứng nhận thân phận kia.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy phía sau đó là một ngôi sao đỏ tươi…
A Ngưu trợn tròn mắt.
Anh ta biết ngôi sao đỏ này có nghĩa là gì…
“Cậu có chắc là cậu vẫn muốn động đến anh ta không?” Người đó hỏi.
“Cái này… không thể nào?” A Ngưu mở to hai mắt, giống mắt trâu vậy.
Đột nhiên, anh ta nghĩ đến cái gì đó, vội vàng xốc tìm túi quần rồi run run: “Điện thoại của tôi đâu?”
“Không phải cậu đặt ở trêи bàn sao?”
“Nhanh, mau thả anh ta ra đi”
A Ngưu lo lắng hét lên, rồi lao đi như điên.
Nhưng đúng lúc này, có hai người bước vào, nhìn thấy hai người đó, đầu của A Ngưu như muốn nỗ tung.
Một người là Mã Hải, một người có thế lực lớn ở Giang Thành.
Người còn lại anh ta cũng biết! Từ Thiên của Nam Thành!
Anh ta còn nhớ khi đến Nam Thành để bắt tội phạm, anh ta đã từng nhìn thấy người này, anh ta là một tên xã hội đen khiến nhiều người phải đau đầu, nhưng vì đột nhập vào chỗ của Từ Thiên nên anh ta đã bị trói, anh ta run rẫy sợ hãi.
Hai người bước đi cạnh nhau tiến lên với vẻ mặt nghiêm túc, mà người người bên cạnh họ là Lý Duy!
“Chào sếp Lý!” A Ngưu lập tức chào.
“Người mới được đưa tới đây bây giò đâu rồi?” Lý Duy hỏi.
“Cái kia… người kia…” A Ngưu ngập ngừng.
Tuy nhiên, chưa kịp nói xong đã thấy Lâm Dương từ trong phòng đi ra.
Lý Duy sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Biểu hiện của Mã Hải và Từ Thiên cũng âm trầm hơn hẳn.
“Anh Lâm! Anh không sao chứ?”
Mã Hải vội vàng chạy tới, cuống quýt nói.
“Tôi không sao.” Lâm Dương cười.
“Tất cả đều là do tôi chậm chạp, không thể đến sớm để giúp anh Lâm giải vậy được!” Mã Hải tự trách mình, ông ta nghĩ, chắc chắn Lâm Dương đã bị ảnh hưởng rất nặng nề, dù sao Lâm Dương cũng chỉ là một bác sĩ, tay bị trói cũng không chặt lắm.
“Anh Lý, chuyện này là sao?” Từ Thiên cau mày, lạnh lùng nói.
Lý Duy mặt cũng tối sầm, quay đầu nhìn chằm chằm A Ngưu, tức giận nói: “Cậu mau đi viết báo cáo cho tôi, gửi ngay đến văn phòng làm việc của tôi. Trước khi chuyện này được giải quyết xong, cậu sẽ bị đình chỉ công việc để quan sát.”
“Sếp Lý, tôi…”
“Nhanh đi!” Lý Duy hét lớn.
A ngưu thấy thế, thở dài rồi quay đi.
Nhưng đúng lúc này, anh ta mới ý thức tới điều gì đó, vội vàng chạy tới bàn gọi điện thoại.
Một vài tiếng bíp vang lên, nhưng không ai trả lời.

“Lần này thì coi như hết thật rồi.” A Ngưu run rầy.
“Ông Lý, ông có biết hội trưởng Lâm là ai không? Ông có biết anh ấy vừa mới có công lao gì đối với đất nước không? Một công dân tốt thế này, lại bị đối xử như một tên côn đồ, thật sự khiến người ta đau lòng, làm lòng người lạnh lẽo mài!” Mã Hải nghiền răng nghiền lợi nói, trong lòng đã mắng chửi Lý Duy cả một nghìn lần.
Trong lòng Mã Hải, Lâm Dương như thể đã trở thành tổ tiên của ông ta vậy, bây giờ tổ tiên của mình mà ông ta cũng không bảo vệ được, làm sao Mã Hải có thể không tức giận cho được?
“Anh Mã, chuyện này quả thực là do tôi sơ suất. Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này. Người nào nên phạt tôi sẽ phạt, người nào nên bị cách chức tôi sẽ tuyệt đối không nương tay!” Lý Duy vã mồ hôi vội nói.
Mã Hải và Từ Thiên hừ lạnh, còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Dương đã lên tiếng trước.
“Được rồi, ông Lý, tóm lại việc lần này nhờ cả vào ông rồi.
Chúng tôi cũng không yêu cầu ông làm gì nhiều. Chỉ hy vọng là ông giải quyết việc theo lẽ công bằng là được rồi!”
Lý Duy có chút kinh ngạc, ông ta không ngờ hội trưởng Lâm lại tốt như vậy, lập tức nói: “Hội trưởng Lâm đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ đòi lại sự công bằng cho anh và cho anh một lời giải thích thỏa đáng!”
“Là cho mọi người một cái công đạo.” Lâm Dương cười.
“Đúng đúng…”
“Đã như vậy, chúng tôi sẽ chờ tin tức của ông, nếu cần hợp tác điều tra, cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.” Lâm Dương cười cười đi về phía trước.
Từ Thiên và Mã Hải theo sau.
“Anh Lâm, cứ như vậy là được rồi ư?” Từ Thiên vội hỏi.
“Tôi với ông hình như cũng không quen lắm thì phải?” Lâm Dương liếc nhìn Từ Tiêu nói.
“À… hôm nay tôi mới đến thăm Mã tổng, lại nghe nói anh Lâm có chuyện nên qua xem giúp.” Từ Thiên vội nói.
Lâm Dương liếc nhìn Mã Hải.
Mã Hải vội vàng lắc đầu.
Ông ta không hề thông báo cho Từ Thiên, nhưng loại chuyện này căn bản cũng không giấu được Từ Thiên.
Lâm Dương quay người lại, yên lặng nhìn anh ta, thờ ơ nói: “Đừng làm quá, vợ tôi bị người khác tát, trả lại gấp mười lần là được rồi, ông Từ, ông có thể giúp tôi chuyện này được không?”
“Anh Lâm cứ yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý!” Từ Thiên nghiêm túc nói.
“Được, tôi đi tìm vợ mình đây, các ông mau trở về đi!”
“Anh Lâm, chúng tôi xin phép về trước đây.”
Mã Hải và Từ Thiên rời đi.
Quay trở lại khu vực nghỉ ngơi.
“Lâm Dương, anh không sao chứ?” Tô Nhan vui mừng, vội đứng dậy.
Người bên cạnh liếc nhìn đồng hồ, nhíu mày: Thật sự là năm phút…
“Không sao…” Lâm Dương cười.
Tô Nhan thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại trở nên lo lắng: “Không sao là tốt rồi, nhưng… phiền phức của chúng ta vẫn chưa kết thúc.”
: “Em đang nói tới Báo gia kia sao? Đừng lo lăng, cho dù là anh ta tới, anh cũng có thể đối phó.” Lâm Dương cười.
“Khoác lác!”
Tô Nhan lườm anh một cái. Cả hai cùng nhau rời khỏi cục cảnh sát.
“Khoác lác? Em không tin anh sao? Vậy em thử gọi anh ta ra đây xem?” Lâm Dương cười nói.
“Sao em lại phát hiện anh đã càng ngày càng thích khoác lác nhĩ?”
“Anh đang nói thật mà” Lâm Dương cười.
Tô Nhan mặc kệ không thèm quan tâm đến anh.
Lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà, trốn ở nhà vài ngày.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên từ phía trước.
“Ranh con, nếu mày đã nói thế, thì để tao xem xem này đối phó với tao như thế nào?”
Giọng nói vừa vang lên, bốn phía đã có đến bảy hoặc tám người vây quanh…
Người cầm đầu, là Báo gia?.
“A…?” Tô Nhan sợ hãi.
Lâm Dương không nói lời nào nhìn sang con đường bên cạnh.
Lúc này, anh đã thấy hơn chục chiếc xe Mercedes-Benz đang chạy đến đây, dừng lại bên lề đường…
“Lâm Dương…. làm sao bây giờ?” Tô Nhan run rầy nhìn Báo gia?.
“Không sao, bọn họ xong đời rồi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.