Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 576:




Chương 576:

 

Vẻ mặt của Lương Tiểu Điệp cũng không được tự nhiên cho lắm, lúc này cô đã không còn hy vọng gì, chỉ có thể lén lút quay sang nói với Lâm Dương: “Này, mau nghĩ cách đưa tôi rời khỏi đây đi! Có nghe thấy không?”

 

“Đừng lo lắng, Tiểu Điệp, giữa ban ngày ban mặt ở nơi công cộng như thế này, nếu như bọn chúng có ra tay thì chắc chắn sẽ có người qua đường không ưa chuyện bắt bình sẽ giúp đỡ chúng ta!” Lâm Dương nói.

 

Ở nơi công cộng sao?

 

Có người giúp đỡ á?

 

Lương Tiểu Điệp nghe xong suýt chút nữa nôn ra máu.

 

Hẻm sâu như thế này thì được mấy người qua đường tình cờ đi qua?

 

Những người sống quanh đây hoặc là sinh viên Đại học Sư phạm đến thuê trọ, hoặc là người dân sống ở đây, ai lại tình nguyện vướng vào loại rác rối như thế này chứ?

 

Đám người kia thấy thế lại không nhịn được tiếp tục cười âmïT.

 

Cô gái ngồi trên bậc thềm kia nhẹ nhàng lật sách sang một trang mới rồi bình tĩnh nói: “Vậy thì tôi muốn xem xem ai sẽ đến cứu các người đây. Đánh gãy xương của người đàn ông kia rồi lột sạch Lương Tiểu Điệp, sau đó ném cả hai ra trước cổng trường, để Vân thiếu gia chiêm ngưỡng một chút con tiện nhân kia cùng với thằng trai bao của nó là cái dạng đức hạnh gì.”

 

“Chị …” Trên khuôn mặt Lương Tiểu Điệp hiện lên vẻ kinh hãi.

 

“Hê hê, người anh em, ai bảo mày lại xui như vậy chứ, cặp kè với ai không cặp lại đi cặp với một con tiện nhân.

 

Chị Hào của bọn tao đã lên tiếng rồi, bọn tao đành có lỗi với mày vậy!”

 

Một thằng con trai nhuộm tóc màu xanh lá cây cười hì hì, sau đó rút ra một ống tuýp không biết nhặt được ở đâu rồi bước từng bước về phía Lâm Dương với vẻ kiêu ngạo.

 

“Mày muốn làm cái gì? Dừng… dừng lại… đừng đến đây!”

 

Lương Tiểu Điệp sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau, trong đầu không ngừng nghĩ cách chạy thoát khỏi chỗ này.

 

“Dừng lại sao? Được thôi, đợi tao đánh gãy xương thằng kia xong rồi sẽ tới mày!”

 

Nụ cười trên mặt tên tóc xanh đột nhiên trở nên cực kỳ dự tợn, gã bất ngờ tăng tốc chạy vụt một cái rồi tiện đà nhảy.

 

vọt lên, ống tuýp trong tay hướng về phía ót của Lâm Dương.

 

Nếu ống tuýp này mà đập xuống thì người bình thường chắc chắn sẽ bị đập cho đầu rơi máu chảy!

 

Nhưng ngay khi tên tóc xanh vừa giơ ống tuýp lên, ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện chân của ai đó hung hăng đá thẳng vào ngực gã.

 

Răng rắc!

 

Âm thanh của tiếng xương gãy lập tức vang lên.

 

Cả người tên tóc xanh bay đi giống như một bao cát rồi rơi xuống mặt đất cách đó không xa, chỉ cách chỗ ngồi của cô gái gọi là chị Hào kia chưa tới vài mét, gã nôn ra hai ngụm máu, sau đó chìm vào hôn mê.

 

“Cái gì?”

 

Đám người kia biến sắc.

 

Chị Phiêu sợ đến mức suýt chút nữa ngã lăn từ trên bậc thang xuống.

 

Cả bọn nhìn chằm chằm vào một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc áo ba lỗ trắng đang đi vào trong hẻm.

 

Cú đá vừa nãy chính là tác phẩm của anh ta.

 

“Hử?”

 

Chị Hào khẽ nhíu mày gấp quyền sách trên tay lại, kỳ quái nhìn về phía người đàn ông lạ mặt kia.

 

“Anh là ai?” Chị Phiêu run rầy hét lên.

 

“Người qua đường!” Người đàn ông vạm vỡ nói một cách thản nhiên.

 

“Người qua đường sao?”

 

Tắt cả mọi người đang có mặt đều sửng sốt.

 

Lương Tiểu Điệp cũng ngắn người.

 

Thực sự là có người qua đường tháy chuyện bắt bình bèn rút dao tương trợ sao?

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

Trùng hợp ư?

 

Một vài người vội vàng nhìn về phía Lâm Dương.

 

“Cũng thú vị đấy nhỉ.”

 

Chị Hào lại dời tầm mắt về phía quyển sách, đầu cũng không thèm ngắng lên, lạnh nhạt nói: “Vậy thì chơi đùa với người qua đường này chút đi, không chết là được, tiền viện phí tôi sẽ trải”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.