Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 395:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chủ tịch Lâm, tôi… tôi… tôi nói, tôi nói… Thật ra… tôi đã không muốn ở lại tập đoàn Dương Hoa nữa rồi! Triệu Thiên run rẩy nói.
Ngay khi những lời này nói ra, Mã Hải và những người khác đều chấn động vô cùng.
“Tại sao?” Tiểu Thu dường như cũng không hiểu, theo bản năng hỏi.
“Bởi vì có người hứa cho ông ta một khoản lợi lớn.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Ai?”
“Nhà họ Lâm!”
Lâm Dương thật ra sớm đã có nghĩ qua, chuyện này nhìn bề ngoài không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc, Triệu Thiên này có nhìn thế nào cũng trông không giống một tên ngốc.
Cho dù chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa có hứng thú với Tô Nhan, có thể chỉ là tin đồn, nhưng cho dù là tin đồn, người bình thường cũng sẽ để tâm hơn một chút.
Đó lại là ông chủ của mình.
Thà tin vào điều đó mặc dù không đáng tin cậy!
Hơn nữa, cho dù loại chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra, thì cũng không nên có thái độ tồi tệ như vậy với Tô Nhan…Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Chương 395
Điều này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Triệu Thiên! Anh lại ăn cây táo rào cây sung sao? Ông đây đối xử tệ với anh sao?” Mã Hải vô cùng tức giận, trực tiếp một chân đá vào mặt Triệu Thiên.
Bùm!
Triệu Thiên ngã xuống đất, trêи mặt có vét giày hẳn sâu, máu mũi cũng chảy ra.
Mã Hải lần này thực sự tức giận rồi.
Nếu là trước đây, Mã Hải cảm thấy đây chỉ là Triệu Thiên bành trướng trở nên độc đoán, chỉ như vậy mà thôi, tuy rằng bản chất xấu xa, nhưng cũng chỉ là phạm một sai lầm, nếu như ông ta chủ động nhận lỗi, thật ra, tất cả vẫn còn chỗ đề vãn hồi. Lâm Dương cũng không phải là người hẹp hòi gì cả.
Nhưng bây giờ … tình huống này đã hoàn toàn khác rồi.
Đây là phản bội!
Đối với kẻ phản bội, bất luận là ai đều không thể nào chấp nhận được.
Hơn nữa… người này còn là tâm phúc của Mã Hải.
Tâm phúc của Mã Hải trở thành kẻ phản bội, ông ta cũng không thoát tội!
Trong lòng Mã Hải sớm đã chào hỏi mười tám đời tổ tiên của Triệu Thiên một lượt rồi.
“Đem tất cả những gì mà anh biết nói ra hết đi.”
Lâm Dương bước tới, đỡ Triệu Thiên đứng dậy nói: “Nếu như anh bằng lòng nói ra hết những gì mà anh biết … anh có thể bình an vô sự, thậm chí, tôi vẫn có thể giữ cho anh một công việc ở Dương Hoa!”
“Thật… thật sao?” Triệu Thiên không khỏi hưng phấn.

“Đương nhiên.”
“Vậy thì tôi nói, tôi nói!”
Triệu Thiên không còn kiên trì nữa, vứt bỏ mọi thứ.
Ông ta cũng không có lựa chọn nào khác tốt hơn.
Nói chuyện cứng rắn với Lâm Dương lúc này chỉ có thể càng chết khó coi hơn.
“Thực ra là hai ngày trước, có một người tự xưng là người nhà họ Lâm ở Yến Kinh đến tìm tôi. Anh ta nhờ tôi làm vài việc, sau đó hứa sẽ cho tôi 70 tỷ tiền mặt và tìm một công việc ở Yến Kinh cho tôi, tôi đã đồng ý… cho nên…cho nên tôi không coi trọng lắm đến Tô Nhan và bản hợp đồng này…” Triệu Thiên do dự, thấp giọng nói.
“70 tỷ và một công việc ở Yến Kinh sao?” Mã Hải hơi thở: run rẫy.
Không nghi ngờ gì nữa, công việc của Yến Kinh tất nhiên phải ở trong công ty của nhà họ Lâm.
Doanh nghiệp nhà họ Lâm ở Yến Kinh này tuyệt đối không thua kém tập đoàn Dương Hoa.
Đây chính là một lợi ích lớn!
Tin rằng bắt luận là ai đều sẽ không thể từ chối một lời dụ dỗ như vậy …
“Bọn họ rốt cuộc muốn các anh làm cái gì, mới cho anh lợi ích khổng lồ như vậy?” Lâm Dương trằm giọng hỏi.
Triệu Thiên vẻ mặt không được tự nhiên lắm, mở miệng, một lúc sau mới chậm rãi hỏi lại mọi người một câu.
“Tôi có thể làm cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.