Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2484:




Chương 2484:

Mấy ngày sau đó, Lâm Dương vẫn luôn ở lại học viện Phái Nam Y để chăm sóc cho Tô Nhan, thuận tiện làm phẫu thuật cho Tô Vũ Nhi.

Tình trạng của Tô Vũ Nhi xấu hơn Tô Dư rất nhiều, tuy có Kỳ Dược Thượng Cổ trợ giúp, nhưng bởi vì não bộ của cô ta bị thương tổn, cho dù có chữa khỏi, phần lớn sẽ là người thực vật, kết quả tốt nhất chính là mất trí nhớ cộng thêm năng lực giảm sút.

Lâm Dương có chút đau khổ.

Tô Vũ Nhi vì anh mà chết, cho dù như thế nào, Lâm Dương cũng phải chữa khỏi cho cô ta.

“Vẫn cần phải thu gom một số dược liệu khác.”

Đi ra khỏi phòng bệnh, Lâm Dương lẩm bẩm.

Tỉng ting ting…

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lâm Dương vang lên.

Lâm Dương lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, anh không khỏi giật mình.

Nhìn mã vùng của điện thoại, hình như là của bên Yến Kinh.

Lâm Dương lại nhìn kỹ đuôi số điện thoại…

Hình như là người của nhà họ Lâm.

Anh nhớ rõ lần trước người nhà họ Lâm đã dùng số điện thoại này để gọi điện cho anh.

Vốn dĩ Lâm Dương không muốn nghe, nhưng hiện tại là thời điểm quan trọng, tương đối nhạy cảm, suy nghĩ một lúc, Lâm Dương quyết định ấn nút nghe.

“Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của cậu chủ Lâm Dương không?”

Đâu dây bên kia điện thoại truyên đến một giọng nói có vẻ cung kính.

“Cậu chủ Lâm Dương ư?”

Lâm Dương nhướng mày.

“Ông là người của nhà họ Lâm à?”

“Thưa cậu chủ Lâm Dương, đúng thế, tôi gọi là Lâm Trường Phúc, cậu chủ có khỏe không, xin lỗi vì đã tự ý gọi điện thoại đến cho cậu, làm phiên đến cậu chủ.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại vô cùng khách khí và khiêm tốn.

Điều này khiến cho Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên.

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người nhà họ Lâm gọi tôi là cậu chủ đấy, từ lúc tôi sinh ra đến giờ, người nhà họ Lâm luôn gọi tôi bằng hai chữ “con hoang”

, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à? Hay ông là người mới đến?”

Lâm Dương buồn cười hỏi.

“Cậu chủ Lâm Dương, cậu hiểu lầm rồi, thật ra là ba cậu đã đồng ý tiếp nhận cậu.”

Bên kia, Lâm Trường Phúc cung kính đáp.

“Tiếp nhận ư?”

Lâm Dương cứng đờ ngay tại chỗ.

“Đúng thế, tiếp nhận, từ hôm nay trở đi, cậu chính là người của nhà họ Lâm, ba cậu đã thừa nhận địa vị của cậu ở nhà họ Lâm rồi, cậu đương nhiên là cậu chủ nhỏ của nhà họ Lâm chúng ta rồi.”

Lâm Trường Phúc cười nói.

“Chuyện này là như thế nào?”

Lâm Dương nghĩ mãi không thông.

Anh vẫn luôn bị ba mình xem như là nỗi sỉ nhục, là chướng ngại vật lớn nhất cho con đường thăng tiến của ông ta.

Sao ba anh lại đột nhiên tiếp nhận vậy? “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.