Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2454:




Chương 2454:

“ ÁI”

Tất cả người xung quanh đều bị hù dọa.

Thẩm Ngọc Minh càng thêm vô cùng tuyệt vọng, người vội vàng quay đầu đi, muốn cầu xin sự giúp đỡ của chú ba.

Nhưng sau khi anh ta nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mới biết được lúc này đây không có bất kỳ ai có thể cứu được anh ta.

Đám người đàn ông trọc đầu mặc áo đạo bào trắng kia vẫn còn đang đấu với Nguyên Tỉnh.

Nhưng lúc này đây, thực lực của hai bên không ngang cơ nhau nữa mà chính là Nguyên Tinh đã đốc hết toàn lực, kiềm chế được đám người đàn ông đầu trọc mặc áo đạo bào trắng.

Người đàn ông đầu trọc mặc áo đạo bào màu. trắng và đủ loại cao thủ của nhà họ Thẩm kia cơ bản không cách nào trốn thoát khỏi được Nguyên Tỉnh, càng, đứng nói đến việc phân thân ra giúp Thẩm Ngọc Minh.

Hai chân của Thẩm Ngọc Minh như nhữn ra, trong lòng sinh ra tuyệt vọng, quả thật đứng không vững, co quắp ngồi trên mặt đất.

Anh ta run rẩy ngẩng đầu nhìn Lâm Dương.

“Bác sĩ Lâm, tôi…

Tôi thật sự vô tội.”

“Tối hôm đó anh gọi điện thoại cho Tô Dư, rốt cuộc anh đã nói gì với Tô Dư?”

Lâm Dương bình tĩnh hỏi anh ta.

“Tôi…

Tôi không nói gì hết, tôi…

Tôi…

Tôi chỉ nói…

Chỉ nói cô ta nhanh nghỉ ngơi…”

Ánh mắt của Thẩm Ngọc Minh đảo quanh, nói chuyện quanh co.

Lâm Dương nghe thấy thế thì hơi cúi đầu nhìn anh ta, khẽ nâng mặt Thẩm Ngọc Minh lên.

“Thẩm Ngọc Minh, nếu như anh thành thật khai báo, trên thực tế…

Tôi có thể xử lý nhẹ anh hơn một xíu.”

“Chủ tịch Lâm, những lời tôi nói đều là sự thật…

“Nếu như anh còn tr mê không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục lừa gạt chúng tôi, anh phải biết tôi là một người bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ đông y, tôi có hàng nghìn cách khiến cho một người sống không bằng chết, anh…

Thật sự muốn thể nghiệm một chút sao?”

Lâm Dương trâm giọng nói.

Giọng nói của anh như tiếng ma quỷ.

Thẩm Ngọc Minh bị đọa đến mức cả người không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa đã sợ mất hồn mất vía, chẳng qua anh ta biết được kết quả của việc thẳng thắn sẽ là gì, cho nên anh ta chuẩn bị tiếp tục cắn răng kiên trì, chết cũng không chịu thừa nhận.

Thế nhưng Lâm Dương nhẹ nhàng dùng một chiếc kim châm cứu đâm vào lồng ngực của Thẩm Ngọc Minh.

“ÁI” Lúc này Thẩm Ngọc Minh mới ngã xuống đất, đau đớn đến mức điên cuồng gào lên, không ngừng dùng tay mình cào lên người.

“Ngứa quá, ngứa quá, thật khó chịu.”

Thẩm Ngọc Minh gào thét, da thịt trên người anh ta đều bị cào rách, lộ ra rất nhiều vết máu.

Người bên cạnh đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.