Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2435:




Chương 2435:

“Sếp của mấy người đâu?”

Vẻ mặt của Lâm Dương không cảm xúc nhìn thoáng qua bảo vệ rồi hỏi.

“Sếp của chúng tôi ư?” Bảo vệ hơi giật mình, sau đó miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đáp lời.

“Thật đúng là không khéo, thưa anh, ông chủ của chúng tôi đã đi ra ngoài rồi, hiện tại nơi này do một số vị cổ đông khác điều hành.”

“Mấy vị cổ đông khác ư?”

“Đúng thế, bọn họ đều là bạn của ông chủ chúng tôi.”

“Là như vậy à, vậy thì dễ nói, cậu nhanh đi gọi tất cả người phụ trách của Tử Kim Cung này đến đây gặp tôi!”

Lâm Dương lạnh nhạt nói một câu, sau đó anh đi thẳng vào vào trong tầng một, tìm một nơi tương đối hẻo lánh để ngồi xuống, rót một chén trà, vừa uống vừa chờ.

Nhưng mà đợi gần mười phút đồng hồ lại vẫn không thấy người đến, lúc này Lâm Dương đứng dậy, đi về phía tầng hai.

“Thưa anh, anh muốn đi đâu thế? Mấy vị phó tổng giám đốc sẽ đến ngay thôi, anh chờ thêm một xíu là được.” Bảo vệ vội vàng ngăn cản lại Lâm Dương.

“Đến ngay ư? Tôi thấy bọn họ đang uống rượu vui vẻ, không có thời gian đến chỗ tôi.”

Lâm Dương bình tĩnh trả lời.

Bảo vệ giật mình kêu lên, bọn họ ngạc nhiên nhìn qua Lâm Dương, không mở nổi miệng.

Quả đúng là như thế, đám phó tổng giám đốc còn lại đang ăn uống no say, đâu có thời gian để ý đến Lâm Dương.

Hơn nữa bọn họ nghe thấy có người đến tìm mình, lập tức biết được người đến là ai, cho nên dứt khoát không gặp.

Lâm Dương nhìn thoáng qua bảo vệ, sau đó tiếp tục đi về phía tầng hai.

Bảo vệ còn muốn ngăn cản anh, đã nhìn thấy bàn tay Lâm Dương hướng về phía mình.

Bảo vệ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, trực tiếp từ trên thang lầu ngã xuống, trên mặt anh ta đều là máu me.

Lúc này, ở một căn phòng Super Vip nằm ở cuối hành lang tầng hai, trong phòng là cảnh tượng ăn uống xa hoa, hơn mười người nam nữ trẻ tuổi đang nâng ly cạn chén ở chỗ này.

“Tôi nói này, anh Thẩm chuồn nhanh thật đấy, con khốn Tô Dư kia vừa chết, anh ta đã bỏ chạy, để lại một Tử Kim Cung lớn như thế cho chúng ta quản lý.”

“Ồ, mấy người cũng biết rồi đó, người đứng sau Tô Dư kia chính là bác sĩ Lâm, tuy tổng giám đốc Thẩm không sợ bác sĩ Lâm, nhưng ít nhiều thì anh ta cũng không muốn gây thêm phiền phức, cho nên hiện tại mới đi trước một bước, đám anh em chúng ta đều không phải loại người bất tài, lân này chúng †a giúp tổng giám đốc Thẩm chống đỡ, sau này tổng giám đốc Thẩm có chỗ tốt gì sẽ không quên chúng ta.”

“Đúng thế, nào, nào, nào, cạn ly.”

“Cạn ly.”

“Không say không về.”

Đám người ở trong phòng nâng ly lên cười nói vui vẻ.

Rầm một tiếng, đúng lúc này cửa phòng bao bị người ta dùng chân đá văng ra.

Tất cả mọi người đều cảm thấy giật mình, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa.

Lập tức nhìn thấy một người đàn ông có dáng dấp không tính là quá đẹp trai, nhưng sống lưng thẳng tắp.

“Anh rể của Tô Dư?”

Có người nói.

Thì ra đám người này chính là những nam nữ trẻ tuổi trước đó đã cùng Thẩm Ngọc Minh ăn cơm.

“Thẩm Ngọc Minh đang ở đâu?”

Sắc mặt của Lâm Dương không thay đổi, hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.