Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2428:




Chương 2428:

Có thế nào cô cũng không lường trước được, chỉ ăn một bữa cơm, mà lại đeo món nợ hơn ba trăm năm mươi tỷ lên người.

“Em xin lỗi, anh rể, em xin lỗi, xin lỗi anh…”

Cô ấy gục đầu, môi lầm bầm, trong lòng không khỏi tự trách.

“Đây không phải là lỗi của em, lòng người khó đoán! Lòng tốt của con người chính là thứ mà kẻ gian trá dễ lợi dụng nhất!

Thẩm Ngọc Minh chính là người như vậy.

Tóm lại, lần sau hãy cẩn thận một chút, cũng phải lưu tâm thêm một chút, nhớ kỹ, thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí.” Lâm Dương nói.

“Nhưng… khiến Dương Hoa tổn thất uổng phí hơn mấy trăm tỷ, em… em…” Tô Dư đang nói, nhưng cô lại nghẹn lại, nước mắt giống như những sợi tơ đứt, không ngừng rơi xuống.

“Không sao, chủ tịch Lâm đã nói với anh sẽ không sao đâu, chỉ cần có thể dẹp yên chuyện này là được, coi như là tốn tiền mua một bài học. Huống chỉ chúng ta cũng không nhất định phải đưa cho họ thật. Phải biết rằng, Dương Hoa có những luật sư lớn như Kỳ Vân và Đinh Văn Vượng. Nếu đối chất ở tòa án, chúng ta chưa chắc đã thua!”

Lâm Dương an ủi.

“Hợp đồng đã ký rồi, nếu muốn kiện thật, chúng ta sẽ không có bất cứ phần thắng nào hết. Dương Hoa hiện giờ vừa mới trải qua sóng gió, bị đối thủ cạnh tranh và những người có ý xấu chèn ép, phải chịu tổn thất nghiêm trọng. Bây giờ lại phải chỉ trả hơn ba trăm năm mươi tỷ cho em… Vậy Dương Hoa hoàn toàn không thể chống đỡ được!”

Tô Dư ôm gò má, nói trong sự đau đớn.

“Tô Dư, thật sự không sao đâu, nếu em không tin, anh sẽ nói chủ tịch Lâm gọi điện cho em?” Lâm Dương vội vàng nói.

Tô Dư không hé răng, mà ôm mặt không nói thêm gì, chỉ có thể nghe được những tiếng nức nở nhỏ nhặt.

Khoảng nửa tiếng sau, xe đã đi tới dưới nhà của Tô Dư.

“Tô Dư, anh tiễn em lên nhé!” Lâm Dương nói.

“Không cần đâu anh rể”

Tô Dư ngẩng đầu, lau nước mắt ở khóe mi, sau đó khàn giọng đáp: “Em có thể tự đi lên được.”

“Em không sao chứ?”

“Không sao đâu ạ.”

“Thật không?

“Thật đó anh rể, em đã lớn như vậy rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu.” Tô Dư nặn ra một nụ cười, cho dù đang khóc như mưa.

Lâm Dương bất đắc dĩ thở dài: “Tóm lại, sau này lưu tâm một chút là được, không có gì đáng quan ngại, hơn ba trăm năm mươi tỷ mà thôi! Lợi nhuận mà em mang về cho Dương Hoa từ bộ phim truyền hình lần trước đó lên tới mấy trăm triệu đô, sau này quay thêm vài bộ là có thể trả lại!”

“Vâng, em biết rồi, anh rể!” Tô Dư nín khóc và mỉm cười, vẻ lo lắng trên gương mặt đã bớt đi một chút.

Quả thực, cô ấy đã xưa không bằng nay, không cần thiết phải ủ rũ như vậy.

“bi lên đi.”

“Vâng, anh rể… anh nghỉ ngơi sớm một chút nha.”

“Ừm, chúc ngủ ngonl”

Lâm Dương ngồi xe trở về Tập Đoàn Dương Hoa.

Tô Dư cũng lập tức tiến vào khu phố.

Nhưng cô ấy vừa mới bước vào khu phố, thì điện thoại lại vang lên.

Cô ấy nhấn nhận cuộc gọi.

“Ai vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.