Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2409:




Chương 2409:

Anh cười khổ không ngừng, đành đi theo Tô Dư.

Đây gọi là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, tuy lúc này, vẻ ngoài của Lâm Dương đã được dịch dung, nhưng hình dáng tổng thể của anh thì vẫn còn, lại thêm phần tà khí mà Thương Ám Huyền Thể mang lại, khiến cho anh dù đang mặc bộ quần áo với gương mặt này, vẫn có thể mang đến cho người ta một loại khí chất vô cùng đặc biệt.

Đôi mắt của Tô Dư sáng lên, nhưng vẫn chưa đủ, lại đổi mấy bộ khác.

Lâm Dương có vóc dáng trời sinh, mặc gì cũng dễ nhìn.

Đây chính là điều khiến cho cô ấy cảm thấy khó khăn.

“Anh rể, lấy bộ nào mới được đây?”

“Tùy tiện đi.”

“Nhưng em cảm thấy anh mặc bộ nào cũng đẹp hết.”

“Vậy thì lấy hết đi.”

Lâm Dương cười đáp.

Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, Tô Dư dự tính sẽ chọn mấy món quà để tặng cho Lâm Dương, nhưng lúc này, lại có điện thoại gọi tới.

Gương mặt xinh đẹp của cô ấy khẽ sững sờ, nhìn thoáng qua thông tin hiển thị cuộc gọi đến, gương mặt nhỏ nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Anh rể, anh cứ xem trước đi, em nghe điện thoại đã.”

“Được.” Anh cũng không để ý.

Tô Dư đi qua một bên, rồi ấn vào nút nghe.

Ước chừng khoảng hai phút sau.

“Anh rể, bên kia mời chúng ta qua đó ngay bây giờ, bọn họ đã chuẩn bị xong bữa tiệc, muốn mời chúng ta tới dùng bữa, anh thấy..” Tô Dư chần chừ một lát, rồi cẩn thận hỏi.

Lâm Dương nhìn cô ấy, im lặng một lúc rồi thản nhiên đáp: “Đối phương là ai?”

“Tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Ngọc Minh!”

“Thẩm Ngoc Minh?”

“Anh rể, anh chắc hẳn đã từng nghe nói đến anh ra rồi đúng không?”

“Đương nhiên đã từng nghe qua, nghe nói cậu ta được bầu là một trong mười thanh niên kiệt xuất của tỉnh này! Đã làm được không ít việc lớn, có thể nói là nhà nhà đều biết” Lâm Dương cười đáp: “Thẩm Ngọc Minh mời em dùng bữa, cũng là chuyện khó có được. Phải biết rằng, hiện giờ có bao nhiêu người muốn dùng bữa với cậu ta mà cầu còn chẳng được.

“Em cũng nghe nói người này đã làm không ít việc từ thiện, cảm thấy chuyện này si v2 đáng tin, cho nên mới đồng ý, bằng không…”

“Bằng không? Tô Dư, vậy em chắc hẳn cũng biết mục đích của cậu ta là gì đúng không?” Anh nhìn cô ấy.

“Sao có thể không biết được chứ? Anh rể, em cũng xem như đã bước nửa người vào giới giải trí rồi! Nước bên trong này pha tạp bao nhiêu, em cũng hiểu được trong lòng, nếu không phải có đám người Tống Kính bảo vệ em khắp nơi, thì chỉ sợ em… ôi…” Tô Dư muốn nói lại thôi, cuối cùng lại thở dài.

Trong tiếng thở dài này lộ rõ vẻ bất đắc di.

“Sao thế? Sợ rồi sao? Giờ mới phát hiện ra giới giải trí không đẹp đế như trong tưởng tượng của em đúng không?” Lâm Dương cười đáp.

“Em chưa bao giờ cảm thấy giới giải trí “6 12 tốt đẹp bao nhiêu, em chỉ không ngờ nó lại dơ bẩn đến mức độ này mà thôi!”

“Vậy em còn muốn kiên trì nữa không?”

“Đương nhiên… cũng không phải em dấn thân vào trong cái giới này vì danh tiếng. Em chỉ muốn hoàn thành ước mơ của mình. Em chỉ muốn làm tốt bản thân mình là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.