Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2395:




Chương 2395:

“Thực xin lỗi!” Cô ta giống như dỗi hét to lên.

Sau khi hét xong, trong mắt bốc lên nước mắt, hơi nghẹn ngào.

Có lẽ đời này cô ta chưa từng chịu ấm ức như thế.

Vẻ mặt Lâm Dương cười mà như không cười, cầm lấy kim châm cứu lên, chữa trị giúp Ngọc Hoa.

“Bác sĩ Lâm, thực xin lỗi.” Gia Linh lạnh nhạt nói.

“Không có việc gì.”

Lâm Dương vừa châm cứu, vừa không nhịn được mở miệng hỏi.

“Có thể hỏi một chuyện được không, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc… Vì sao lại phái các cô tới mang Tô Nhan đi?”

“Không phải là tôi đã nói rồi sao? Thể chất của cô Tô Nhan phi phàm, được sư phụ tôi nhìn trúng, cho nên muốn nhận làm đồ đệ!” Gia Linh nói.

“Thì ra là thế… Thay tôi cảm ơn ý tốt của cốc chủ, không nói tôi có đồng ý hay không, tôi nghĩ Tô Nhan sẽ không đồng ý, cô ấy chỉ muốn sống một cuộc sống như người thường, đối với chuyện đánh đánh giết giết này tất nhiên là không có hứng thú, hơn nữa tôi không hi vọng cô ấy sẽ tham dự vào trong giới võ đạo Việt Nam, chuyện của võ giả vô cùng nguy hiểm!” Lâm Dương khàn giọng nói.

“Anh lo lắng cái gì? Anh không phải là chồng cô ta, anh quản chuyện này làm gì?”

Ngọc Hoa giống như dỗi nói.

“Tôi là bạn của cô ấy, như vậy đủ rồi!

Nhất định phải là chồng của cô ấy mới có thể suy nghĩ thay cô ấy sao? Tôi cũng không phải là chồng cô, nhưng tôi vẫn chữa trị vết thương cho cô đấy như?” Lâm Dương phản bác lại.

Những lời này vang lên, gương mặt Ngọc Hoa đỏ bừng, sau đó vẻ mặt ghét bỏ, nhưng không nói chuyện.

Sau khi chữa trị xong, Lâm Dương băng bó cho Ngọc Hoa mới kết thúc chữa trị.

“Trở về nghỉ ngơi cẩn thận, miệng vết thương không nên chạm vào nước, như vậy sẽ khỏi nhanh hơn.” Lâm Dương dặn dò.

“Cảm ơn bác sĩ Lâm, chúng tôi nên cáo ” m từ trước! Lần này quấy nhiễu nhiều, mong anh tha lỗi.” Gia Linh nói.

“Không cần khách sáo!” Lâm Dương gật đầu.

“Ừm, chúng tôi cần phải đi rồi, nhưng mà trước khi đi, bác sĩ Lâm, còn có một câu tôi muốn nói với anh.”

“Nói cái gì?”

“Nếu anh thật sự muốn tốt chơ cô Tô Nhan, làm ơn hãy giao cô ấy cho chúng tôi!”

“Tôi nói rồi, tôi có thể chữa trị cho Tô Nhan!”

“Thực ra không chỉ chuyện này…” Gia Linh do dự một lát, muốn nói lại thôi.

“Cô Gia Linh có gì băn khoăn sao?” Lâm Dương tò mò hỏi.

‘3: wn “Thực ra sư phụ tôi…”

“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sao?”

“Sư phụ tôi là người có tính tình kỳ lạ, hơn nữa… Thủ đoạn của bà ấy cũng không từ bi, nếu trêu chọc bà ấy không vui, bà ấy sẽ giết ngay, lần này trở về, tôi sẽ nói chỉ tiết chuyện ở đây cho sư phụ tôi, tôi nghĩ sư phụ tôi chắc chắn sẽ rất tức giận! Hơn nữa không biết bà ấy có từ bỏ hay không, nếu như sư phụ không chịu bỏ qua… Bác sĩ Lâm! Vậy phía bên ngài, có khả năng sẽ rất phiên phức rồi.” Gia Linh nói.

Lâm Dương nghe thấy thế, bỗng nhiên đôi mắt nheo lại, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ: “Hồng Nhan Cốc các cô đúng là trái ngược với cái tên của mình! Nói với sư phụ cô, nếu như bà ta thật sự có bản lĩnh, cứ việc tới đây cướp người, xem tôi có thể ngăn cản hay không?”

mm em “Bác sĩ Lâm! Anh có thể đánh bại tôi! Nói thật, chuyện này tôi chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu anh tôi có cơ hội quyết đấu lần nữa, tôi nghĩ độc của anh chưa chắc đã thoải mái hạ lên trên người tôi! Chỉ có tôi đấu với anh mới có thể dây dưa một lúc, nếu như là sư phụ tôi đến… Bác sĩ Lâm, chỉ sợ anh khó mà ngăn cản rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.