Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2374:




Chương 2374:

Tào Đức Duy liên tục hừ lạnh: “Bác sĩ Lâm! Nếu cậu muốn chiến, tới là được, cần gì phải nhục nhã chúng tôi! Cậu giết người đứng đầu của chúng tôi, cậu cảm thấy chúng †ôi sẽ thần phục cậu sao?”

“Các người không phải là đối thủ của tôi!

Nếu thật sự muốn đánh với tôi, kết cục chỉ có một, đó chính là tất cả các người đều chết 2 3.4. 11/18 trong tay tôi! Công Tôn Đại Hoàng đã chết, đa số các nguyên lão đều bị tôi giết ở đầm Ám Long, các người là trụ cột còn sót lại của Phái Cổ, Phái Cổ là phái lớn truyền thừa y thuật ngàn năm, tôi không đành lòng nhìn Phái Cổ sụp đổ như thế. Hôm nay tôi mời các ông tới đây, là muốn các ông đại diện tôi tiếp tục duy trì Phái Cổ, tiếp tục truyền thừa y thuật độc nhất của Phái Cổ cho các thế hệ sau, nhưng các ông lại một lòng chịu chết, cam tâm tình nguyện khiến truyền thừa của Phái Cổ bị cắt đứt, khiến vô số tài nghệ của Phái Cổ bị thất truyền, đây chẳng phải là khiến vô số tổ tiên của Phái Cổ vô cùng đau đớn sao?” Vẻ mặt Lâm Dương không đổi, đôi mắt càng nghiêm túc hơn nói.

Đám nguyên lão của Phái Cổ ở đây nghe thấy thế, lúc này bất chợt ngẩn ra.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cả đám muốn nói lại thôi.

Tào Đức Duy cũng ngây ngẩn cả người.

Ông ta há to miệng, nhìn Lâm Dương, vốn là muốn nói gì đó, nhưng không nói được một chữ.

“Tôi muốn các ông thần phục tôi, không phải là thật sự thần phục tôi, mà là thần phục Phái Cổ các ông! Các ông muốn bảo vệ Phái Gổ, vậy thì toàn bộ quỳ trước mặt tôi, không muốn bảo vệ thì có thể ra tay chém giết bất cứ lúc nào! Đơn giản như vậy, các người lựa chọn đi!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

Phái Cổ Thực ra với thực lực của Lâm Dương, muốn giết những người này không khó.

Nhưng mà… Anh khó có thể ngốn sạch cả Phái Cổ.

Cả nhà tải appt ruyện hola đọc nhiều hơn nhé! Phái Cổ là một trong bốn y phái lớn của Việt Nam.

Hai phái nam bắc lúc trước chỉ là y học của thế tục, không đề cập tới võ y, thực lực và lực ảnh hưởng còn xa mới theo kịp.

Phái Cổ và Phái Ẩn thì bao trùm cả nước, năng lượng khổng lồ, trong phái cường giả như mây, sách cổ y học vô số, là y phái chân chính.

Lâm Dương giết Công Tôn Đại Hoàng, cũng không thể khiến người của Phái Cổ thần phục.

Trận chiến ở đầm Ám Long, anh chỉ có thể khiến người của Phái Cổ sợ anh, cũng không thể khiến người của Phái Cổ thần phục anh.

Cho dù Lâm Dương cưỡng ép Phái Cổ, cũng chỉ khiến rất nhiều người trong Phái Cổ bất mãn, nếu cố gắng nằm lấy Phái Cổ, chỉ khiến dẫn tới nội loạn, bản thân anh cũng rơi vào trong tao ương.

Một khi đã như vậy, không bằng để người của Phái Cổ đi quản lý người của Phái Cổ.

Anh chỉ cần năm được đám cấp cao ở trong tay, hóa mấy người này thành con rối của mình là được.

Đương nhiên, những người này không có khả năng hoàn toàn phối hợp với Lâm Dương, – zn0 nhưng mà Lâm Dương không nóng vội, anh có biện pháp khiến những người này vui lòng phục tùng.

“Bác sĩ Lâm, tôi hiểu ý của cậu, cậu vốn định để chúng tôi quản lý Phái Cổ, mà cậu quản lý chúng tôi đúng không?” Tào Đức Duy trầm giọng nói.

“Đúng vậy.”

“Ha ha, cậu cảm thấy mình có thể khống chế chúng tôi sao?”

“Dùng những thứ này, đương nhiên có thể khống chế các ông.”

Lâm Dương lấy một số bình sứ nhỏ ra, đặt lên trên bàn.

Tất cả mọi người là người học y, tất nhiên là biết trong bình có gì.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt hơi khó coi.

“Trưởng lão Duy, làm sao bây giờ?” Một nguyên lão cẩn thận hỏi.

“Không uống, thì sao?” Tào Đức Duy lạnh nhạt hỏi.

“Đánh thôi.” Lâm Dương bình tĩnh trả lời.

“Vậy chúng tôi không có lựa chọn rồi hả?”

“Các ông có thể lựa chọn đấu với tôi một lát, nhưng các ông nên suy nghĩ tới hậu quả.” Lâm Dương nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.