Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2364:




Chương 2364:

Súng lục xuất hiện, mọi người trong văn phòng đều giơ hai tay lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Toàn bộ dàn hàng ngồi trên ghế sô pha!

Cô Võ Mỹ Hạnh, cô có thể liên lạc với bộ phận tài vụ chuyển khoản rồi!” Lâm Dương hừ lạnh nói.

“Được! Được Võ Mỹ Hạnh vội vàng ngồi trước bàn làm việc, cầm lấy điện thoại ra gọi.

Cùng lúc đó, Lâm Dương phát hiện ra ở trong cửa sổ tầng đối diện có mấy ánh mắt đang nhìn bên này.

Trong mắt Lâm Dương lộ ra ý lạnh, nhưng mà anh án binh bất động, làm bộ như không nhìn thấy, thậm chí còn muốn đóng cửa lại.

Đại khái khoảng nửa tiếng sau, trong hai người kia có một người đi tới.

Võ Mỹ Hạnh cũng đứng dậy.

“Thưa anh, hai trăm bốn mươi lăm tỷ của anh đã gửi vào trong tài khoản của anh rồi, anh có thể kiểm tra xem.”

“Rất tốt! Vậy thì mời cô Võ Mỹ Hạnh đưa tôi ra ngoài đi.” Lâm Dương hừ lạnh nói.

Võ Mỹ Hạnh cố gắng nở nụ cười, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người cùng đi theo Lâm Dương ra khỏi cửa khu giải trí, sau đó Lâm Dương lên xe, nghênh ngang mà đi.

Trận phong ba này dường như bình ổn như vậy rồi.

Trong mắt Võ Mỹ Hạnh lóe lên ánh sáng, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Công Tôn Đại Hoàng.

Nhưng gọi đi mấy cuộc, đều không có người nghe máy.

Cô ta vội vàng chạy tới căn phòng Công Tôn Đại Hoàng ở lúc trước, cũng không thấy bóng người.

“Lão hồ ly giảo hoạt này!”

Võ Mỹ Hạnh hơi tức giận.

Nhưng đúng lúc này, cuối cùng thì di động cũng chấn động.

Võ Mỹ Hạnh vội vàng nghe máy.

“Ngài Đại Hoàng, người kia đã đuổi đi rồi!

Đã không sao nữa rồi.”

“Không phải là tôi bảo cô giết cậu ta sao? Sao cô lại đuổi cậu ta đi?” Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng hỏi.

“Chuyện này… Thưa ngài, tôi không biết võ công, người nọ chế ngự tôi, còn đoạt súng của tôi nữa, nếu tôi không làm theo lời anh ta nói trả tiền cho anh ta, chỉ sợ tôi đã chết rồi!”

Võ Mỹ Hạnh ra vẻ chua xót nói.

“Vậy sao?”

“Đúng… Đúng vậy…”

“Ha ha, Võ Mỹ Hạnh, cô cần gì phải lừa tôi! Người vừa rồi là ai, cô nghĩ rằng tôi không biết sao?”

“Ngài Đại Hoàng, người này ngài không biết sao? Là người nhà họ Quảng ở Thạch Nam mài”

“Nhà họ Quảng ở Thạch Nam sao? Đang yên đang lành, sao người nhà họ Quảng ở Thạch Nam lại đến đây?”

“Vậy… Người này là ai?”

“Còn cần tôi hỏi sao? Tất nhiên là… Bác sĩ Lâm!” Công Tôn Đại Hoàng gẵn từng chữ nói!

Võ Mỹ Hạnh nghe thấy thế, trái tim đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Công Tôn Đại Hoàng… Biết rõ mọi chuyện rồi sao?

Nghe thấy thế, toàn thân Võ Mỹ Hạnh hơi run rẩy, cả trái tim thiếu chút nữa vọt ra khỏi cổ họng.

Nhưng cô ta vẫn không kích động, mà vội vàng giải thích: “Ngài Đại Hoàng, ngài hiểu lầm rồi, vị kia không phải là bác sĩ Lâm!

Anh ta thật sự là người nhà họ Quảng ở Thạch Naml”

“Đến lúc này, cô còn gạt tôi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.