Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2306:




Chương 2306:

“Ngài Công Tôn, Trường Thanh Vân chúng tôi sẵn sàng giúp ông giết người này!”

“Ngài Công Tôn, nhà họ Lư chúng tôi cũng thết”

“Loại chuyện này, sao Vạn An môn chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được cơ chứ? Cứ chờ xem tôi lấy đầu của bác sĩ Lâm về đi!”

“Để cho tôi đến đi, các người đi thì đều là nộp mạng mà thôi!”

“Tất cả tránh ra Càng ngày càng nhiều người gia nhập, toàn bộ đều nhào lên tấn công Lâm Dương.

Hiện trường trong nháy mắt hỗn loạn không chịu nổi.

Đao quang kiếm ảnh, mưa bom bão đạn!

Mà Công Tôn Đại Hoàng cũng càng hào sảng, vung tay lên, liên tiếp nói: “Người tham dự đều có đan được! Ban thưởng! Ban thưởng! Đều ban thưởng!”

Vừa nói vừa ném linh đan tẩy tủy ra như vung hạt đậu.

Đám trưởng lão Trường Cổ ở bên cạnh đã xót của đến giậm chân.

“Ngài Công Tôn, ông định làm gì thế?

Nhiều tẩy tủy đan như vậy, cứ thế ném ra bên ngoài rồi? Đây chính là dự trữ mười mấy năm của Trường Cổ chúng ta đó! Ông cũng biết luyện chế một viên linh đan tẩy tủy khó khăn đến nhường nào mài”

“Yên tâm, chúng nó sẽ trở lại!” Công Tôn Đại Hoàng cười nhạt một tiếng, nhỏ giọng nói.

“Trở lại? Ngài Công Tôn, ông nói vậy là sao?” Các trưởng lão không hiểu ra sao.

“Các người cũng biết thực lực của bác sĩ Lâm mà, các người cảm thấy dựa vào những thứ tôm tép kia mà có thể đối phó được với bác sĩ Lâm sao?” Công Tôn Đại Hoàng cười nhàn nhạt nói.

“Cái này… Đương nhiên là không đối phó được.”

“VWì vậy bọn họ chỉ là đi chịu chết mà thôi, bọn họ chết rồi, không phải linh đan tẩy tủy vân là của chúng ta sao? Hơn nữa có những người này giúp chúng ta làm tiêu hao thể lực của bác sĩ Lâm, không phải có lợi cho chúng †a sao? Mọi người cứ an tâm chớ vội, ở bên cạnh xem cuộc vui là được rồi.” Công Tôn Đại Hoàng cười nói.

Mọi người lúc này mới chợt hiểu hiểu ra.

“Ngài Công Tôn, nếu như những người này… giết chết được bác sĩ Lâm, vậy phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ thật sự đưa phương thuốc cho bọn họ sao? Đây chính là báu vật mà ông cụ tổ của chúng ta để lại đó.” Đại trưởng lão sầu lo nói.

“Cái này không cần phải lo lắng” Công Tôn Đại Hoàng híp mắt, trong mắt lóe lên tia dữ tợn: “Bọn họ có thể giết bác sĩ Lâm, tất nhiên là phải trả một cái giá rất lớn, cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, chúng ta vẫn còn nguyên vẹn đội hình! Còn không đối phó được với bọn họ sao? Đến lúc đó, giết sạch bọn họ, chẳng lẽ người chết còn cần phương thuốc hay sao? Đến lúc đó trừ được mối tai họa là bác sĩ Lâm, phương thuốc cũng vẫn nguyên vẹn, còn có cái gì mà phải lo nữa chứ? Ha ha ha…”

“Giết… Giết sạch?”

Các trưởng lão nghe xong cũng biến sắc.

“Nếu giết sạch, người ngoài mà biết được, chẳng phải Trường Cổ sẽ…”

“Không phải có bác sĩ Lâm chịu tiếng xấu thay cho chúng ta rồi sao?”

Công Tôn Đại Hoàng cười nói.

Mọi người không nói thêm gì nữa.

Công Tôn Đại Hoàng đã lên kế hoạch cả rồi.

Một trận chiến này, Trường Cổ đã sớm đứng ở thế chiến thắng rồi.

“Bác sĩ Lâm!”

“Tôi giúp anh!”

Bạch Thiếu Quân và Thủ Mệnh cùng nói, bọn họ muốn tham chiến.

Nhưng hiện trường thật sự quá nhiều người, bọn họ còn chưa nhiên xông tới, đã bị mấy cao thủ ngăn cản, mọi người quần chiến †ại cùng một chõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.