Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2245:




Lại nói tiếp, đó cũng là bộ đáng trước kia của cháu.”

“Bộ dáng trước kia?”

“Hàng năm cháu đều tắm được để cường thân, sử dụng được vật hiển nhiên sẽ làm thay đổi bộ dạng.”

“Vậy tại sao cháu lại thay đổi điện mạo, để che giấu thân phận sao? Tô Nhan và Ngọc Thanh…

chắc hẳn không biết đúng không?”

Hứa Minh Tùng không nhịn được mà hỏi.

Ông cụ hiểu tính cách của con gái mình.

Nếu Hứa Ngọc Thanh biết Lâm Dương chính là bác sĩ Lâm, sẽ còn dám đi nhục mạ anh nữa sao? Sẽ còn dám vu oan giá họa cho anh nữa sao?

Lâm Dương ngập ngừng một chút, lắc đầu: “Ông ngoại, bây giờ cháu vẫn chưa tiện nói với bọn họ những chuyện liên quan của cháu. Cháu không muốn mang tới phiền phức cho họ, cháu nghĩ rồi sẽ có một ngày, bọn họ sẽ hiểu tất cả mà thôi.”

Hứa Minh Tùng nhẹ nhàng gật đầu.

“Nếu đã như vậy, cháu trai, ông sẽ không hỏi nữa! Tuy cháu là con rể nhà họ Lý, cũng đã chịu khổ không ít trong mấy năm này.

Nhưng ông tin, Tô Nhan nhất định sẽ hiểu cho nỗi khổ của cháu!”

Ông cụ cũng đã từng nghe nói đến cảnh ngộ của Lâm Dương.

Vì ở rể, cho nên mấy năm nay anh luôn sống không được như ý, ít nhất thì người nhà họ Lý đều không muốn phải nhìn thấy anh.

Trên thực tế, bản thân Hứa Minh Tùng cũng rất thất vọng về anh, nhưng suy cho cùng cũng là cháu rể ngoại của mình, cho nên ông không muốn vứt bỏ.

“Cô ấy không hiểu, cũng không cần hiểu.”

Lâm Dương lắc đầu.

“Tại sao?” Hứa Minh Tùng khẽ giật mình.

“Bởi vì chẳng bao lâu nữa, cháu sẽ đi. Về phần cuộc hôn nhân giữa cháu và Tô Nhan…

cũng nên dừng lại thôi.” Anh bình tĩnh đáp.

Ông cụ mở trừng to mắt, nhìn anh một cách khó tin.

Nhưng chẳng bao lâu, ông cụ cũng nhận ra được điều gì đó.

Cả đời ông cụ đã trải qua nhiều thăng trầm, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, hiển nhiên cũng nhận ra được ý trong lời nói của anh.

“Cháu trai, bản thân cháu… phải tự giải quyết cho ổn thỏal”

“Vâng ạ”

Rời khỏi ngọn núi, mới phát hiện ra người nhà họ Hứa đều tập trung ở lối vào núi, ai nấy cũng vô cùng khẩn trương, thấp thỏm và bất an.

Nhìn thấy Lâm Dương và Hứa Minh Tùng xuất hiện, bọn họ lập tức vây tới.

“Ông chủ, ông không sao chứ?”

“Ba, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra phía sau núi vậy? Tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy?”

“Ông nội, Bạch Thiếu Quân kia đâu?”

Người nhà họ Hứa mồm năm miệng mười.

“Lâm Dương!”

Hứa Ngọc Thanh tiến lên một cách tức giận, trừng mắt nhìn anh rồi quát: “Đồ khốn nạn nhà cậu! Cậu chạy ra sau núi làm gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng hòng dùng danh nghĩa của bác sĩ Lâm để giả danh lừa bịp ở đây! Cậu cũng không thèm nhìn xem mình là cái thá gì! Cậu giấu được người khác, nhưng không giấu được tôi đâu! Cậu hại con gái tôi thê thảm như vậy! Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.