Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2200:




Chương 2200:

Một khi đã sử dụng, thì người sử dụng sẽ khó mà sống nổi, bác sĩ Lâm Dương đương nhiên sẽ phải chết! Chuyện này còn nghỉ ngờ gì nữa?” Lã Tiến Vũ lắc đầu, chế nhạo.

“Nếu bác sĩ Lâm không chết, biết được Trường Cổ của ông đối xử với Dương Hoa theo cách này, ông không sợ bác sĩ Lâm trả thù sao?” Người đó hỏi lại.

“Ha ha, cuộc sống kia làm sao có nhiều như thế được? Hơn nữa cho dù bác sĩ Lâm không chết, Trường Cổ của tôi cũng không sợi Bác sĩ Lâm cũng không thể nào vừa đắc tội với thôn Dược Vương vừa đối đầu với Trường Cổ của tôi được! Nếu làm thế thì không phải bác sĩ Lâm tự tìm đường chết sao? Cậu ta là một người thông minh đương nhiên sẽ không làm thế. Thế nhưng bây giờ nói những chuyện này thì có ích lợi gì chứ?

Bác sĩ Lâm đã chết rồi!” Lã Tiến Vũ chế nhạo, vẻ mặt đầy đắc ý và kiêu ngạo.

“Nếu đã như thế thì mời ngài Vũ đây trở về. Phiền ngài báo với Trường Cổ một chút, mong Trường Cổ hãy mau chóng trả lại những thứ thuộc về tập đoàn Dương Hoa, thêm nữa cùng bồi thường tất cả mọi tổn thất mà Trường Cổ đã gây ra cho Dương Hoa đi” Người đàn ông bóp tàn thuốc, nhẹ nói.

“Đồ khốn!”

Lã Tiến Vũ tức giận, võ bàn đứng lên nhìn chằm chằm: “Tên nhóc kia, cậu cho rằng mình là ai mà dám khua tay múa chân với tôi? Đúng là tự tìm đường chết!”

“Thế này có nghĩa là ngài Lã đây không chịu sao?” Người kia nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi nói cho cậu biết! Đừng nói là một cái tên không biết từ đâu xuất hiện nói mấy lời vô dụng như thế, cho dù bác sĩ Lâm có ngồi ở đây thì ông đây cũng không nể mặt cậu ta đâu! Tên nhóc cậu là cái thá gì chứ?” Lã Tiến Vũ giận dữ hét lên, thái độ vô cùng kêu ngạo.

“Thật vậy sao? Lã Tiến Vũ, trông có vẻ tập đoàn Dương Hoa của tôi trong mắt ông đúng thật chẳng là cái thá gì nhỉ!”

Người kia nhàn nhạt nói, sau đó chậm rãi xoay người lại.

Vẻ mặt Lã Tiến Vũ nhanh chóng như bị sét đánh, há miệng khó tin nhìn người kia.

“Gậu là… bác sĩ… Lâm sao?”

Lã Tiến Vũ hoàn toàn chết lặng.

“Ngài Vũ, đã lâu không gặp!” Lâm Dương bình tĩnh nhìn ông ta, nhưng giọng nói đầy sát khí: “Không ngờ khi gặp lại, chúng ta lại trở thành kẻ thù!”

Da đầu Tiến Vũ tê dại, tim đập loạn xạ.

Ông ta không ngờ rằng một người đáng lẽ đã chết… lại bình an vô sự đứng trước mặt ông ta.

“Cái này, cái này… Đây là… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lã Tiến Vũ chậm chạp lên tiếng.

“Tôi sẽ cho Trường Cổ của ông ba ngày!

Lâm Dương lại châm một điếu thuốc, ôn tồn nói: “Ba ngày nữa, Trường Cổ của ông phải trả lại tất cả đồ đạc của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi! Ông biết chưa?”

“Ba ngày…”

“Tôi chỉ đợi trong ba ngày!”

Lâm Dương vẫy vấy tay, tỏ ý Lã Tiến Vũ có thể rời đi.

Sắc mặt Lã Tiến Vũ trở nên vô cùng khó coi, thất thần rời khỏi đó.

Ông ta thực sự không thể hiểu được tại sao bác sĩ Lâm vẫn còn sống.

“Bác sĩ Lâm, tôi sẽ chuyển lời của cậu lên cấp trên Lã Tiến Vũ không dám đợi thêm, đứng dậy vội vàng rời đi.

“Tiến VũI”

Hà Vĩ Hùng đứng dậy, thế nhưng đã bị Lâm Dương ngăn lại.

“Để ông ta đi”

“Nhưng thưa thầy… Trường Cổ sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu. Nếu ngài để lộ thân phận như thế, vậy chẳng phải chúng ta có làm gì thì sẽ bị ngăn chặn ở khắp nơi sao?” Hà Vĩ Hùng lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.