Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2190:




Chương 2190:

“Báo cảnh sát cái gì? Chúng tôi tới khám bệnh!” Người đàn ông hừ lạnh nói.

“Khám bệnh?” Ông cụ Thiệu sửng sốt.

Lâm Dương ở bên cạnh cũng hơi nhíu mày.

“ÀI Cơ thể chú tôi không được khỏe lắm, làm phiền ông khám bệnh giúp chú tôi, yên †âm đi, khám mất bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ trả!” Người đàn ông mỉm cười, nghiêng đầu, người bên cạnh lập tức dẫn một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đeo kính râm đi vào.

Biểu cảm của người đàn ông rất nghiêm túc, trực tiếp đứng trước mặt ông cụ Thiệu.

Ông cụ Thiệu hơi ngẩn ra, đánh giá người đàn ông này từ trên xuống dưới, thật sự không biết người này có vấn đề gì.

“Mời ngồi” Ông cụ Thiệu biết đây là quỷ kế của đối phương, nhưng mình làm nghề y nhiều năm như thế, sẽ không từ chối, đối phương nói có bệnh, dù thế nào ông ta cũng phải khám.

Người đàn ông trung niên không nói một lời, ngồi trên ghế.

“Không thoải mái chỗ nào?” Ông cụ Thiệu nâng cánh tay đối phương lên vừa khám mạch, vừa hỏi.

“Toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.” Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.

“Vậy sao?”

Ông cụ Thiệu hơi bất ngờ, nghiêm túc bắt mạch, một lát sau, sắc mặt ông ta thay đổi.

“Mạch tượng này, sao có thể…”

“Thầy, làm sao vậy ạ?” Người học việc ở bên cạnh tiến lên trước.

Lâm Dương cũng lập tức nhìn lại.

“Quá rối loạn! Quá rối loạn! Tôi chưa bao giờ thấy mạch tượng loạn như thế!” Trên mặt ông cụ Thiệu đều là kinh hãi.

“Ông cụ, tôi còn có thể cứu chữa được không?” Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.

“Mạch tượng loạn như thế, cần dùng kim châm cứu ổn định! Sau đó lại quan sát, tìm ra nguyên nhân bệnh! Cậu này, làm phiền cậu vén tay áo lên, để tôi châm cứu giúp cậu”

Ông cụ Thiệu nói.

“Được!”

Người đàn ông trung niên cũng vô cùng phối hợp, trực tiếp xắn tay áo lên.

Ông cụ Thiệu nghiêm túc châm cứu, động tác rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc.

Khiến người ta không tìm ra được chút khuyết điểm nào.

Dù sao cũng làm nghề y vài chục năm rồi, tất nhiên là có kinh nghiệm!

Ba châm châm xuống, càng hoàn mỹ hơn.

Người học việc ở bên cạnh nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng một giây sau.

Phụt!

Bỗng nhiên người đàn ông trung niên há †o miệng, phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt đột nhiên trở nên trằng xanh.

“Hả?”

Người học việc trợn tròn mắt.

Ông cụ Thiệu lại càng trợn tròn mắt.

“Hay cho tên lang băm này! Ông đã làm gì chú tôi?” Người đàn ông bên cạnh giống như biết được gì, vội tiến lên nằm lấy áo ông cụ Thiệu, phẫn nộ gào thét.

“Tôi… Tôi không làm gì cậu ta mà… Tôi…

Tôi chỉ dùng kim châm cứu ổn định lại mạch tượng của cậu †a, muốn tiến thêm một bước kiểm tra thôi!” Ông cụ Thiệu hơi luống cuống, vội vàng nói.

“Kim châm cứu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.