Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2116:




Chương 2116:

Vương Thanh Sơn gầm nhẹ, vung mạnh một quyền tới Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Lâm Dương trở nên lạnh lẽo, nâng cánh tay lên nắm thành quyền, nhắm ngay bàn tay của Vương Thanh Sơn đánh tới, đánh mạnh qua.

Rầm!

Hai quyền va chạm.

Khí trên bàn tay Vương Thanh Sơn lập tức ăn mòn da thịt trên nắm tay Lâm Dương.

Nhưng nắm tay này có lực lượng giống như sóng to gió lớn lập tức bùng nổ ra, trực tiếp đánh gấy xương tay Vương Thanh Sơn, giống như dòng điện lan ra toàn thân ông ta.

Răng rắc!

Cùng với một tiếng giòn vang truyền ra, cả người Vương Thanh Sơn bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.

Mọi người vô cùng kinh hãi…

Thanh Sơn bị đánh bại!

Nhị trưởng lão của thôn Dược Vương…

Thua như thế.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, đầu óc ong ong, cho rằng là mình nhìn nhầm rồi.

Không ít người thậm chí không ngừng dụi mắt.

Nhưng mà… Sự thật bày ra ngay trước mắt.

“Bại”

Vương Anh Dũng hét lên, lập tức muốn xông lên.

Nhưng một bóng dáng nhanh hơn anh ta một bước, trực tiếp lao tới trước mặt Vương Thanh Sơn, cản Vương Anh Dũng lại.

Toàn thân mọi người run lên.

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Người nọ là Lâm Dương!

“Tiêu Tiến Đạt! Đừng vội thương tổn ba tôi!” Vương Anh Dũng vội vàng la lên.

“Tiêu Tiến Đạt, nếu như cậu dám thương tổn một sợi lông của trưởng lão, trưởng thôn nhất định sẽ nghiền cậu thành tro, khiến cậu chết cũng không có chỗ chôn!”

Những người còn lại cũng nhao nhao quát to, tức giận nhìn Lâm Dương.

Lâm Dương mỉm cười, xoay người nhìn mọi người.

“Mấy người sốt ruột làm gì? Chẳng lẽ mấy người đã ngầm thừa nhận nhị trưởng lão thua sao?”

“Chuyện này…” Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, đôi mắt khẽ đảo, cả đám không biết nên nói gì cho phải.

Lâm Dương thấy thế, xoay người muốn đánh về phía gáy Vương Thanh Sơn vẫn chưa kịp bò lên.

Một quyền này đánh xuống, e rằng Vương Thanh Sơn không chết cũng tàn phế.

“Dừng tay! Dừng tay!”

Vương Anh Dũng kêu lên, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Lâm Dương dừng tay trầm giọng nói: “Nếu các người muốn ngăn cản, thì phải thừa nhận Vương Thanh Sơn bại, mà tôi thắng, nếu không các người không có quyền ngăn cản!”

“Thua! Thua! Ba tôi thua rồi! Tiến Đạt sư huynh, đừng thương tổn ba tôi, cầu xin anh!”

Vương Anh Dũng cùng đường, lệ rơi đầy mặt, quỳ trên đất đau khổ kêu lên.

Đám đệ tử còn lại cũng vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói.

Ngay cả Vương Thanh Sơn đều đã không đấu lại được Lâm Dương, sao những người này dám đi ngăn cản?

Lập tức chỉ có thể đầu hàng nhận thua…

Lâm Dương mỉm cười, rút tay về lùi ra sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.