Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2113:




Chương 2113:

“Trưởng lão yên tâm, tôi tự có chừng mực!” Lâm Dương nói.

Vương Thanh Sơn sải bước rời khỏi từ đường.

Đám Vương Anh Dũng đuổi theo sau.

Còn bên Phương sư tỷ, Tiết Đan Chỉ, đã sớm bùng nổ rồi.

“Tiến Đạt sư đệ, cậu thật sự muốn so chiêu với trưởng lão Vương Thanh Sơn sao?”

“Cậu điên rồi à??”

“Anh thắng được Chiến Bắc sư huynh =: em nhưng sao thắng được trưởng lão Vương Thanh Sơn? Anh có biết thực lực của trưởng lão Vương Thanh Sơn mạnh cỡ nào không?”

“Lúc ông ta chơi kim châm cứu đan dược, anh vẫn đang nghịch bùn đấy!”

“Anh cũng quá xằng bậy rồi!”

Mọi người vây quanh, nhao nhao chỉ trích.

Tôn Khải Phong cũng không nhịn được oán hận: “Tiêu Tiến Đạt, tuy cậu có phi hoa thần châm, thực lực phi phàm, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, chỉ dựa vào phi hoa thần châm, muốn đối phó trưởng lão Vương Thanh Sơn, đó là chuyện không có khả năng!

Cậu vẫn còn quá trẻ tuổi rồi!”

“Trưởng lão, lúc trước khi tôi quyết đấu với Lương Chiến Bắc, hình như mọi người cũng nghĩ tiêu cực như thế, vì sao không đợi tôi quyết đấu với Vương Thanh Sơn xong, mọi người lại nói tôi?” Lâm Dương cười nói.

“Sao Lương Chiến Bắc có thể so được với Vương Thanh Sơn?” Tôn Khải Phong vội la lên.

Lâm Dương mỉm cười, không nguyện nhiều lời, đi thẳng ra bên ngoài.

Mọi người ra khỏi từ đường.

Trên khu đất trống ngoài từ đường, hai tay của Vương Thanh Sơn để ở sau lưng, đã dừng lại.

Bốn phía tụ tập không ít đệ tử.

Còn có không ít người nghe được tiếng gió, cố ý tới đây xem náo nhiệt.

Hiện trường tụ tập mấy trăm người, mọi người đều quây thành vòng tròn.

:3 LÔ) “Một bề dưới như cậu, căn bản không có tư cách đấu với tôi, nhưng cậu quá cuồng vọng, nếu hôm nay không dạy dỗ cậu cẩn thận, chẳng phải ngày sau sẽ càng phách lối hơn sao?” Vương Thanh Sơn hừ lạnh nói: “Nói đi, tên nhóc, cậu muốn so cái gì? Tôi cho cậu lựa chọn!”

“Nghe nói trưởng lão Vương Thanh Sơn là võ y trác tuyệt, một khi đã như vậy, vậy chúng ta dùng võ y chiến đấu một lát, xem ai thăng đi.” Lâm Dương nói.

“So võ y sao?”

Hiện trường rộ lên.

“Cậu không sợ tôi lỡ tay giết cậu à?” Đôi mắt Vương Thanh Sơn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Võ y không phải là so như Lương Chiến Bắc và Lâm Dương lúc trước, đây chính là 1511 NI sm muốn thấy máu.

Không cẩn thận sẽ có tai nạn chết người…

“Hình như trưởng lão Vương Thanh Sơn rất tự tin đối với mình?” Lâm Dương cười nói.

“Tôi sợ cậu quá mức tự đại!” Vương Thanh Sơn hừ lạnh, bàn tay vung lên: “Đã so võ y, tôi nhường cậu ba chiêu! Tên nhóc, đến đây đi! Để tôi xem bản lĩnh của cậu thế nào!”

“Nhường tôi ba chiêu? Ông chắc chắn chứ?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.

“Một lời đã định, sao có thể đổi ý? Ra tay đi!” Vương Thanh Sơn quát.

Lâm Dương gật đầu: “Được rồi, trưởng lão Vương Thanh Sơn, ông chú ý nhé!”

Sau khi nói xong, Lâm Dương đột nhiên vung hai tay về phía trước.

Vù vù vù…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.