Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 206:




Nhìn nhóm người này đi tới, vẻ mặt Lạc Thiên cũng khó coi.
Cô ấy theo bản năng nhìn lại phía Tô Nhan trêи xe lăn, quả nhiên, cơ thể mềm mại của Tô Nhan đang khẽ run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tay nhỏ cũng vịn chặt lấy tay vịn của xe lăn, sâu trong đáy mắt có tức giận cũng có sợ.
hãi.
“Ôi, cô Tô, cô làm sao vậy? Chân bị chặt đứt rồi? Phải ngồi xe lăn ư?”
Mấy người phụ nữ đằng trước này ai nấy đều tô son trát phấn ăn mặc hở hàng cười cợt nhìn Tô Nhan, vẻ trào phúng trong mắt rất đỗi rõ ràng.
“Thường Uyễn Nguyệt! Cô có chuyện gì không?” Tô Nhan cắn răng hỏi.
*Ôi trời ơi, chúng ta chính là bạn học cũ đấy, sao cô lại lạnh lùng như thế?” Người phụ nữ tên Thường Uyễn Nguyệt khế cười nói.
“Bạn học cũ? Hừ, đó là trước kia, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, Thường Uyển Nguyệt, còn cả anh nữa, Mãn Phúc Tây! Các người nhanh chóng cút đi cho tôi! Cút càng xa càng tốt!” Lạc Thiên bên cạnh nổi giận đùng đùng nói.
“Ha ha, Lạc Thiên, mồm miệng của cô vẫn điêu ngoa như vậy à? Chỉ tiếc cô đã không còn là cô cả của nhà họ Lạc nữa. Tôi đã từng nghe nói đến chuyện của cô rồi. Sao nào? Không có nhà họ Lạc chống lưng mà cô còn dám giả ngu ở trước mặt tôi? Cô là cái thứ gì chứ?” Thường Uyễển Nguyệt cười lạnh nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Thiên cũng đầy sự độc ác.
“Cô…” Lạc Thiên thở gấp.
“Tiêu Nhan, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, tôi rất đau lòng. Nhưng đây là do chính cô lựa chọn, cô thà gả cho một thằng ăn hại cũng không muốn gả cho tôi! Nếu như cô theo Mãn Phúc Tây tôi thì làm gì đến nỗi này?” Một người đàn ông chải tóc vuốt ngược mang sắc mặt tái nhợt đi lên trước từ phía sau.
“Gả cho loại cặn bã như anh? Tôi thà không lấy chồng còn hơn.” Tô Nhan hừ lạnh.
*Cặn bã? Tiểu Nhan, đó chỉ là hiểu lầm!”
“Hạ thuốc với Tiểu Nhan cũng là hiểu lầm? Nếu không phải tôi cản kịp thì Tiểu Nhan đã bị anh chiếm được rồi!”
Lạc Thiên thở phì phì nói.
*Ôi, con đàn bà ti tiện này, giả vờ thanh khiết cái nỗi gì?
Anh Tây coi trọng cô đó là vinh hạnh của cô. Nhưng cũng phải cảm ơn cô, nếu không phải cô không có đầu óc như vậy thì tôi và anh Tây vẫn chưa thành được đâu!” Thường Uyễn Nguyệt cười lạnh nói.
“Cô… Xùy! Tiểu Nhan của chúng tôi mà thèm vào cái loại cặn bã này ư2? Cũng chỉ có loại điếm như cô mới nhìn chòng chọc vào, ngược lại các người cũng xứng đôi đấy, một đôi cầu nam nữ!” Lạc Thiên mắng thẳng.
Cô ấy không giống Tô Nhan, hoàn toàn là loại có cái gì cứ nói thẳng.
Nhưng mà những lời này của cô ấy có thể nói là đã hoàn toàn chọc giận Thường Uyễển Nguyệt.
“Lạc Thiên, cô nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa cho tôi!”
Thường Uyễn Nguyệt híp mắt nói.
“Tiểu Nhan, Tiểu Thiên, chuyện gì thế này? Bọn họ là ai2”
Tô Quảng ở phía sau hoang mang hỏi.

“Một đám cặn bã thôi ạ, trước kia người đàn ông này cùng một trường học với bọn cháu. Từ lúc đi học anh ta vẫn luôn theo đuổi Tiểu Nhan, nhưng Tiểu Nhan không có hứng thú với anh ta, bèn từ chối anh ta. Nào biết anh ta bảo người đàn bà này lén hẹn Tiểu Nhan ra, muốn bỏ thuốc quấy rồi Tiểu Nhan. May mà cháu biết ả đàn bà này không phải thứ tốt đẹp gì, hơn nữa có bạn cùng học nhìn thấy ả hẹn Tiểu Nhan đến khách sạn ăn cơm, cháu đâm nghi có vấn đề, bèn chạy tới khách sạn đi tìm Tiểu Nhan.
May mà tìm được Tiểu Nhan khi tác dụng của thuốc vẫn chưa phát tác, cháu bèn cưỡng ép đưa Tiểu Nhan đi. Ai ngờ Mãn Phúc Tây dẫn người muốn ngăn cản chúng cháu. Nếu không phải có người nhà họ Lạc của cháu đi ngang qua khách sạn thì sợ là chúng cháu đã sớm gặp bát trắc rồi.” Lạc Thiên tức đến mức nghiên răng nghiền lợi nói.
“Cái gì? Còn có loại chuyện hoang đường thế này ư?”
Tô Quảng cả kinh.
Trương Tình Vũ thì tức đến mức liên tục dậm chân, bà ta trừng mắt với Mãn Phúc Tây nói: “Cậu thanh niên kia, sao cậu có thể làm như vậy?”
“Hai người là cha mẹ của Tô Nhan sao? Ôi, thưa hai vị, tôi tên là Mãn Phúc Tây, võ quán Mãn thị chính là do nhà tôi mở. Bác nói con gái của các bác gả cho tôi không tốt bằng gả cho tên ăn hại kia sao?” Mãn Phúc Tây cười lạnh nói.
“Cậu… Cậu thanh niên, cậu thật không biết lễ nghĩa!” Tô Quảng phẫn nộ nói.
“Chỉ với cái loại thái độ này của cậu, tôi thà là để con gái của tôi gả cho thằng Lâm Dương ăn hại kia chứ cũng sẽ không gả cho cậu!” Trương Tình Vũ nồi giận nói.
Nếu là Lâm Dương ở đây, chỉ sợ sẽ cảm động đến rơi nước mắt ngay tại chỗ đầy nhỉ?
*Ôi, con gái đã đức hạnh thế này, làm mẹ nó cũng có đức hạnh thế ấy sao? Cả nhà các người thật đúng là cực phẩm!” Thường Uyễn Nguyệt híp mắt cười nói.
“Con nhóc thối tha kia, mày nói cái gì đấy?” Trương Tình Vũ nỗi giận nói.
“Bà già, bà cho rằng tôi sợ bà chắc? Còn quá quắt nưa có tin tôi đánh bay cái gậy của bà đi không!” Thường Uyễn Nguyệt cả giận nói.
“Mày… mày…” Trương Tình Vũ tức đến mức mặt đỏ bừng lên.
Vậy mà lại bị một đứa bề dưới dạy dỗ, sao bà ta có thể chịu đựng được?
“Xin lỗi!”
Lúc này, Mãn Phúc Tây đột nhiên mở miệng.
*Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Xin lỗi với đám người các anh sao?
Anh cũng thật nực cười!” Lạc Thiên hừ nói.
“Tôi không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa tôi sẽ để cho phụ nữ đè đầu cưỡi cổ tôi!” Mãn Phúc Tây híp mắt nói: “Nếu không xin lỗi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cậu thanh niên, cậu muốn làm gì? Tôi khuyên cậu chớ có xằng bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Tô Quảng lập tức móc di động ra, khẩn trương nói.
“Yên tâm, đối phó các người vẫn không đến mức tôi phải ra tay. Nhà tôi mở võ quán, suy cho cùng thì tôi cũng là một kẻ luyện võ. Các người không biết xáu hổ nhưng tôi còn cần mặt mũi đấy.” Mãn Phúc Tây khẽ cười nói.
“Vậy cậu muốn như thế nào?”
“A Cường, đi, gọi giám đốc của Thế Kỷ Hào Tình tới đấy.”
Mãn Phúc Tây lãnh đạm cười nói.
Lời này vừa dứt, mọi người đều ngớ mặt ra.

Người tên A Cường kia lập tức chạy đi.
Không bao lâu, một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc sơ mi trắng mang mắt kính chạy tới.
“Cậu Mãn, cô Thường, sao hai người lại ở chỗ này?”
Người đàn ông kia nhìn thấy hai người, tức khắc kinh ngạc vô cùng, vội vàng khom lưng.
“Tiểu Thiên, Mãn Phúc Tây và Thường Uyển Nguyệt này rốt cuộc là ai thế?” Nhìn tháy giám đốc của Thé Kỷ Hào.
Tình này cung kính với bọn họ như thê, Trương Tình Vũ cảm thấy không thích hợp.
*Di ơi, dì chưa từng nghe đến võ quán Mãn thị ư?” Lạc Thiên bắt ngờ nhìn Trương Tình Vũ.
“Tên này hơi quen…” Trương Tình Vũ suy nghĩ một lát rồi nói.
“Đó chính là một trong những võ quán lớn nhất cả nước, mỗi tỉnh đều có võ quán Mãn thị, Tổng bộ của võ quán này.
ở Yến Kinh, nhưng học trò có thể nói là trải rộng cả nước đấy.” Lạc Thiên nói.
“Gì cơ?”
Trương Tình Vũ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Bà ta còn tưởng rằng đối phương chỉ là đứa con nhà võ quán bình thường, nào đã từng nghĩ tới đối phương rất có địa vị…
“Trừ việc này ra thì gia cảnh của Thường Uyễển Nguyệt kia cũng không tồi, ít nhất là tốt hơn nhà chúng ta. Nhưng dì đừng lo lắng, ban ngày ban mặt, bọn họ còn dám làm gì chúng ta chứ? Anh ta dám ra tay thì cháu lập tức báo cảnh sát!” Lạc Thiên nồi giận đùng đùng nói.
“Ra tay là thủ đoạn kém cỏi nhất, muốn dạy dỗ các người, nào cần phải làm như vậy?”
Thường Uyễn Nguyệt cười lạnh nói, tiện đà bảo giám đốc kia: “Giám đốc, đi tra thử xem khu biệt thự này của chúng ta có chủ hộ nào tên Tô Nhan hay không?”
“Vâng thưa cô Thường!”
Giám đốc lập tức lấy di động ra gọi điện thoại.
Mà mấy người vừa nghe thì sắc mặt thay đổi trong nháy, cũng lập tức hiểu ý đồ của Thường Uyễn Nguyệt.
Một lát sau, giám đóc lắc lắc đầu: “Không có chủ hộ tên Tô Nhan.”
“Vậy tra xem có chủ hộ tên Lạc Thiên hay không!” Thường Uyên Nguyệt híp mắt cười nói.
“Vâng!”
Giám đốc móc di động ra lần thứ hai.
Bên này hô hấp của máy người đều ngừng lại…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.