Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1988:




Chương 1988:

Người đàn ông trung niên tên Niệm Sinh lạnh nhạt mở miệng.

“Tô Vũ Nhi?”

“Bác sĩ Lâm, đừng nên không thừa nhận, chúng tôi biết cô Tô Vũ Nhi đang ở đây.” Còn chưa đợi Lâm Dương nói gì thêm, Niệm Sinh lại nói thêm một câu.

Lâm Dương nhìn ông ta, nhẹ nhàng lắc đầu: “Thực tế trước khi các ông tới, tôi đã thương lượng với cô Tô Vũ Nhi, nhưng mà B hình như cô ấy không muốn về thôn Dược Vương với các ông!”

“Cậu chỉ cần giao người, có nguyện ý về hay không, không phải do cô ấy, chúng tôi sẽ đưa đi!” Niệm Sinh nói.

“Cho nên nói, ông định cưỡng chế mang người của tôi đi sao?” Lâm Dương nheo mắt nói.

Những lời này vừa vang lên, ánh mắt mọi người của thôn Dược Vương đều nhìn về phía Lâm Dương.

“Hình như bác sĩ Lâm không nguyện ý?

Nếu là như vậy, tôi chỉ có thể khuyên cậu một câu, đừng đối đầu với thôn Dược Vương tôi, chuyện này đối với cậu… Không có lợi!” Niệm Sinh bình tĩnh nói.

“Một khi đã như vậy, vậy các ông mau trở về đi” Lâm Dương nói.

“Bác sĩ Lâm định khi nào giao người?”

Niệm Sinh hỏi.

“Tôi có nói là sẽ giao người sao?” Lâm Dương liếc mắt nhìn ông ta một cái.

Người của thôn Dược Vương nghe thấy thế, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Bác sĩ Lâm, cậu nghiêm túc sao?”

“Con người tôi không thích nói đùa!”

“Vậy thật sự khiến người ta thất vọng rồi” Niệm Sinh nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi vốn cho rằng bác sĩ Lâm là người thông minh, bây giờ xem ra, sự ngu ngốc của cậu khiến người ta kinh ngạc!”

“Không phải là các người không muốn sống rời khỏi nơi này đấy chứ?”

Bỗng nhiên Lâm Dương nói.

Những lời này bọn họ biết rất rõ rồi.

Người của thôn Dược Vương không hé răng.

Bầu không khí lập tức trở nên rét lạnh, giống như có một loại hương vị giương cung bạt kiếm.

Niệm Sinh im lặng nhìn chằm chằm Lâm Dương, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh nói: “Rất thú vị, hi vọng bác sĩ Lâm sẽ không cảm thấy hối hận vì những lời hôm nay!”

Sau khi nói xong, Niệm Sinh lấy một phong thư trong lồng ngực ra.

Trên phong thư có viết ba chữ to, thư khiêu chiến!

Ông ta giơ cao phong thư, sau đó ném lên trên mặt đất.

“Bác sĩ Lâm! Nếu không chịu giao người, như vậy chỉ có thể áp dụng phương pháp trưởng lão nói với tôi trước khi đi rồi!”

“Thôn Dược Vương tôi, muốn khiêu chiến với cậu!”

Giọng nói không to, nhưng vô số người ở xung quanh tuyệt đối có thể nghe thấy.

Bốn phương tám hướng lập tức có rất nhiều ánh mắt.

Mọi người kinh hãi nhìn về bên này, cả đám cho rằng mình nghe nhầm rồi.

“Khiêu chiến? Bác sĩ Lâm?”

“Đám người này là ai thế?”

“Bọn họ muốn làm gì?”

Tiếng bàn tán không ngừng vang lên.

Đám Hồ Quý Bạch, Hà Vĩ Hùng cũng ngạc nhiên rồi.

“Ông muốn khiêu chiến cái gì?” Hà Vĩ Hùng sốt ruột, vội vàng hỏi.

“Bác sĩ Lâm có y thuật đứng đầu, thôn Dược Vương chúng tôi cũng dựa vào y dược mà lập thế, cho nên khiêu chiến, tất nhiên là y thuật rồi!” Niệm Sinh bình tĩnh nói ác sĩ Lâm, nếu cậu nguyện ý giao cô chủ ra, để cho chúng tôi đưa đi, như vậy chúng tôi có thể lấy lại phong thư khiêu chiến. Nếu cậu không chịu, như vậy ba ngày sau đấu y thuật, thôn Dược Vương tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Bên nào nặng bên nào nhẹ, tự cậu suy xét đi.”

mm TÔI Sau khi nói xong, bốn phía lại rộ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.