Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1955:




Chương 1955:

Lâm Dương khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn lại, thì ra là dì út của Tô Dư, Lưu Thu Yến!

Lưu Thu Yến là em gái của Lưu Lăng Nhiên, nhỏ hơn bà ấy mười tuổi, dáng dấp rất giống với Lưu Lăng Nhiên lúc còn trẻ.

Hơn nữa bên cạnh của Lưu Thu Yến còn có bác của Tô Dư là Lưu Quốc Bảo.

Những người này ăn mặc quần áo sang trọng, nam chải chuốt, nữ trang điểm, trang phục lộng lẫy đi về phía bên này.

Lâm Dương đột nhiên hiểu ra.

Tô Dư trở thành đại minh tinh, đương nhiên là một người đắc đạo gà chó cũng 203 NI 1⁄14 thăng thiên, bên phía nhà họ Lý được dính tý ánh sáng, bên phía Lưu Lăng Nhiên đương nhiên cũng được thơm lây, ai cũng không thiếu phần.

Lâm Dương rất ít khi tiếp xúc với người nhà họ Lưu, từ trước đến nay chưa gặp qua mấy lần, thế nhưng lễ phép căn bản vẫn cần phải có.

“Là dì út và bác cả à, chào hai người.”

Lâm Dương khẽ gật đầu chào hỏi với hai người đi đến.

Mấy người đến gần, cau mày trên dưới đánh giá Lâm Dương một lượt, Lưu Thu Yến trực tiếp lên tiếng.

“Lâm Dương, ai bảo cậu đến đây?”

Lâm Dương cảm thấy kỳ quái nhìn thoáng qua bà ta, nói.

“Là Tô Dư bảo tôi đến đây, có vấn đề gì không vậy?”

“Tô Dư ư?” Lưu Thu Yến khẽ hừ một tiếng, mang theo vẻ mặt ghét bỏ nói.

“Lâm Dương, tôi nghe nói qua, hình như cậu qua lại rất thân thiết với Tô Dư à, hơn nữa hình như Tô Dư cũng khá coi trọng người anh rể họ này, đúng không?”

“Đầu là người thân, sao lại có chuyện coi trọng với không coi trọng chứ?”

“Cậu bớt nói nhảm đi! Lâm Dương, tôi cảnh cáo cậu, cậu gây họa cho Tô Nhan, đó là do một nhà Lý Giang đều là những kẻ mắt mù, không có tiền đồ mới để cho cậu coi trời bằng vung như thế, nhưng nhà họ Lưu chúng tôi không giống thế, nếu như cậu dám gây họa cho Tô Dư nhà chúng tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho cậu không chịu nổi!” Lưu Thu Yến hung ác nói.

Lưu Quốc Bảo đứng ở bên cạnh cũng hung ác trừng mắt thoáng qua Lâm Dương.

“Gây tai họa ư?” Lâm Dương ngạc nhiên nói.

“Dì út, sao dì lại nói ra những lời như thế?”

“Cậu không cần quản nhiều chuyện như vậy làm gì, Lâm Dương, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu trên bữa tiệc, cậu nhanh chóng biến ra ngoài cho tôi!” Lưu Thu Yến không kiên nhãn nói.

“Dì út à, dì không muốn cháu tham dự bữa tiệc này, nhưng lời nói của dì không tính là gì, lời nói của Tô Dư mới tính, nếu như dì có thành kiến gì với cháu, có thể qua nói chuyện với Tô Dư nhé.” Lâm Dương lạnh nhạt nói, sau đó quay người muốn đi.

“Đứng lại đó!”  Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé!

Lưu Quốc Bảo trực tiếp cản Lâm Dương lại.

“Bác cả, mẹ… Hai người làm gì thế? Anh rể Lâm, anh ấy đâu trêu chọc đến hai người, hai người lại bày ra trò gì thế, sao lại không cho anh ấy đi vào?” Bên cạnh Lưu Thu Yến là con trai của bà ta, cậu ta cảm thấy không vừa mắt, không nhịn được, bĩu môi nói.

“Người lớn nói chuyện, một đứa trẻ như con xen vào cái gì chứ?” Lưu Thu Yến trừng mắt nhìn thoáng qua cậu ta, quát.

“Thành Trung, cháu không hiểu đâu, anh rể Lâm này của cháu chính là một tên phế vật ở rể!” Lưu Quốc Bảo giải thích.

“Ở rể thì sao chứ? Các người không thể vì chuyện đó mà chán ghét một người.” Thành Trung đáp lời.

“Thằng nhóc thối tha này, con thì biết gì chứ? Con có biết chị Tô Nhan của con vì cậu ta mà bị mù mắt rồi không?” Lưu Thu Yến giận dữ nói.

“Hả? Mẹ à, chuyện này là sự thực ư?”

“Còn có thể là giả được à? Chính miệng mẹ của Tô Nhan nói cho mẹ biết!”

“Đang yên đang lành, sao anh rể Lâm lại làm cho mắt chị Tô Nhan bị mù chứ?”

“Chuyện này mẹ cũng không rõ, nói tóm lại thằng cha này không phải loại người tốt lành gì đâu, không có gì cả, hết ăn lại nằm, lười biếng, còn là một kẻ ở rể nữa chứ! Nếu là bình thường, loại người này có cho mẹ nhìn, mẹ còn chẳng thèm nhìn đâu, nhưng hôm nay cậu ta chạy đến đây, mẹ không thể giả bộ như không thấy được.” Lưu Thu Yến khế nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.