Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1880:




Chương 1880:

Cùng lúc đó, hai người đính đầy bụi đất từ bên trong thoát ra.

Đó chính là Bích Trân và An Viện.

“Sư muội, nhanh đi đưa anh Lâm rời đi!” Bích Trân vừa ho vừa nói.

Hai cô gái đều bị khói hưn chảy cả nước mắt.

Hiện trường hỗn loạn.

Bùi Quốc Thiên khẽ nhướng mày, mắt vê phía lễ đường, lại nhìn sang chỗ bụi đất đang dân tản ra.

Chờ bụi đất toàn bộ tản đi, mới nhìn thấy Lâm Dương đang nằm chính giữa đống phế tích.

“Hả?” Bùi Quốc Thiên có chút bất ngờ.

Anh ta biết vừa nãy công kích của mình có lực lượng mạnh đến mức nào, cho dù một người nào xếp dưới hạng mười trong Thiên Kiêu, đều sẽ bị đánh nát đến mức xương cốt cũng không còn, chết không toàn thây, nhưng Lâm Dương lại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

Nhưng không quan trọng, anh ta tin trởng cho dù nhìn qua bề ngoài thì gã ta vẫn còn nguyên vẹn, nhưng, lục phủ ngũ tạng bên trong chắc chắn đã nát bét rồi!

Dù sao đây cũng là lực lượng kỹ xảo của nhà họ Bùi, là lực lượng có thể xuyên thấu qua da thịt trực tiếp đánh vào trong xương tủy và nội tạng! Là lực lượng mà không có kẻ nào trên thế giới này có thể tránh thoát được! Giết một tên vô danh tiểu tốt như thế này, quả là quá để dàng.

“Anh Lâm!” Bích Trân và An Viện lao đến, Bích Trân hoảng sợ hét lên, quỳ xuống bên cạnh Lâm Dương, khẽ lay Lâm Dương, nhưng chỉ thấy mí mắt Lâm Dương khẽ nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.

“Sư tỷ đừng vội, để em xem thử!” An Viện vội vươn tay Ta, bắt mạch cho Lâm Dương.

Nhưng mà một lát sau, gương mặt An Viện tái mét.

“Sư muội, anh Lâm sao rồi?” Bích Trân vội hỏi.

An Viện kinh ngạc nhìn cô ta, hơi cúi đầu rồi khẽ lắc, thấp giọng nói: “Sư tỷ, anh Lâm…

anh ấy đã chết rồi…”

“Cái gì?”

Đồng tử của Bích Trân co rút nhanh.

Người xung quanh nghe vậy, thì đều cất tiếng cười to.

“Ha ha ha ha, cuối cùng thì tên nhãi cuồng vọng này cũng đã chất rồi!”

“Hừi Cái thứ chó chết! Chết cũng chưa hết tội! Còn dám đánh với anh Quốc Thiên?

Cũng không soi mặt vào trong bãi nước tiểu xem, xem mình là ai!”

“Đúng rồi! Phế vật vô dụng! Chết là đáng đời!”

Mọi người chửi bới.

Dương Vân Thu càng lúc chửi càng hăng, cười thành tiếng: “Chết hay lắm! Chết hay lắm! Ha ha ha ha…”

“Ngay cả người của Diêu Kỳ cũng nói gã chết rồi, xem ra đúng là chết thật rồi… Đáng tiếc.

Phạm Văn Tiến vẻ mặt tiếc hận.

Trong mắt anh ta, mặc dù người này không bằng Bùi Quốc Thiên, nhưng cũng không kém! Nếu chịu ẩn nhãn, đợi một thời gian nữa trưởng thành hơn, chắc chắn cũng sẽ là nhân vật tiếng tăm một phương.

“Không có gì thú vị.”

Bùi Quốc Thiên lắc đầu, quay người đi về phía Dương Tuyết Mai.

“Tuyết Mai, đi bái đường thôi!”

“Cháy rồi mà.”

Dương Tuyết Mai nhàn nhạt nói.

Từ đầu đến cuối, cô ta đều mang thái độ hững hờ không hề quan tâm điều gì.

“Rất nhanh sẽ được dập tắt thôi, hôm nay chúng ta kết hôn, là hy vọng của cả ba em và nhà họ Bùi, đừng để cả hai nhà thất vọng, hơn nữa có thể gả cho Bùi Quốc Thiên tôi, cũng là phúc phận của em! Chẳng lẽ em không muốn làm người phụ nữ của tôi sao?”

Bùi Quốc Thiên đạm mạc nói, ngạo nghề nhìn Dương Tuyết Mai.

Anh ta luôn là như vậy, tự cảm thấy mình là thiên kiêu chỉ tử, miệt thị hết thảy tất nhiên là bình thường.

Dương Tuyết Mai không nói một lời.

Nhưng vào lúc này.

“Á?”

Một tiếng hét lại vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.