Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1862:




Chương 1862:

“Tôi thấy tên này căn bản là thằng ngu!”

Người ở hiện trường chỉ trỏ châm chọc khiêu khích.

Dương Vân Thu càng tức giận không thôi, đứng lên nói: “Anh Phạm, tên đó muốn nộp mạng! Anh cũng đừng nương tay với anh †a! Đánh! Đánh chết anh ta đi! Cho anh ta biết thế nào là hậu quả của thiếu lễ độ!”

“Nói rất đúng! Cậu Phạm! Đừng khách sáo với thằng chó này! Cậu ta muốn chết!

Cậu cần gì phải khuyên nhủ?”

“Cậu Phạm ra tay đi! Xem tên ngu này có bị đánh tới mức quên đường về hay không!”

“Thứ không biết tự nhìn xem bản thân có bao nhiêu năng lực, cậu Phạm cần gì phải nói nhiều với tên kia làm gì chứ?”

“30 giây thì 30 giây, tôi muốn nhìn xem †ên điên này có sống nổi qua 3 giây với cậu Phạm không!”

Rất nhiều người xem đều đứng lên, lớn tiếng khinh miệt.

Có chửi bới Lâm Dương không biết phải trái cuồng vọng tự đại.

Cũng có người mong muốn Phạm Văn Tiến dạy dỗ Lâm Dương một trận nhớ đời.

Nhưng hiển nhiên hai người trên lôi đài không bị ảnh hưởng gì.

“30 giây thì 30 giây! Anh Lâm, nếu anh đã †in tưởng vào bản thân như vậy thì được thôi chúng ta cứ chờ xem.” Phạm Văn Tiến thở ra một cái, trong mắt lóe lên một tia tức giận.

Quả đấm của anh ta đã âm thầm siết chặt.

Tất nhiên trong lòng anh ta vẫn không thoải mái.

Anh ta đang bị người này khinh thường đấy à?

Nhưng Lâm Dương lại lần nữa lắc đầu.

“Tôi cho anh 5 phút đồng hồ!”

Chỉ một câu đơn giản, làm cho những kẻ đang chửi bới ở hiện trường câm nín tắt tiếng…

Vẻ mặt tươi cười của Phạm Văn Tiến đông cứng lại…

“Anh Lâm, anh… anh nói cái gì?”

“Tôi nói, tôi cho anh 5 phút đồng hồ…

Nếu như không đủ, còn có thể thêm… Hoặc là 10 phút đồng hồ đi, 10 phút đồng hồ cũng được, nhưng mà tôi cảm thấy 10 phút đồng hồ thì quá dài rồi…”

Lâm Dương vừa suy nghĩ vừa nói.

Anh không biết, một câu nói kia đã hoàn †oàn chọc giận Phạm Văn Tiến.

Cũng chọc giận vô số người xem dưới đài.

“Được! Được! Được! Ha ha ha ha, anh Lâm quả nhiên khác hẳn với người thường!

Phạm Văn Tiến tôi từ nhỏ đến lớn, ngoài bị cậu Thiên khinh thường ra, chưa từng có người nào dám khinh thường tôi như vậy!

Anh Lâm, anh là người thứ hai đó, anh rất có cá tính!” Phạm Văn Tiến giận quá hóa cười.

“Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”

Lâm Dương hỏi.

“Đương nhiên có thể! Nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên làm giống như tôi nói lúc đầu đi! 10 giây, tôi sẽ đánh bại anh!”

Trong mắt Phạm Văn Tiến nhộn nhạo chiến ý, khẽ quát một tiếng, không chút nghĩ ngợi lao về phía Lâm Dương.

“Thời gian bắt đầu!”

Với biểu hiện trước đây của Lâm Dương, 10 giây đánh bại anh, ở đây không có mấy người dám nói như vậy.

Nhưng Phạm Văn Tiến lại khác!

Anh ta đã đánh bại người của Thiên Kiêu.

Anh ta chỉ cần nửa phút đã đánh bại một người trong bảng Thiên Kiêu, thanh danh lan truyền!

Vốn dĩ anh ta có thể lấy lệnh bài Thiên Kiêu đó, nhưng anh ta lại nói lệnh bài Thiên Kiêu đó danh tiếng quá kém, không xứng với thân phận của anh ta, cho nên vứt bỏ.

Rất nhiều người đều rơi vào hoang mang.

Nhưng mà từ trận chiến này có thể biết được, thực lực của Phạm Văn Tiến, đã vượt xa không ít người của Thiên Kiêu, những lệnh bài đó xếp ở vị trí thấp, quả thực không xứng với anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.