Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1835:




Chương 1835:

“Diêu Kỳ cốc Diêu Kỳ lão thần y y thuật vô song, có một không hai thiên hạ, loại bệnh gì có thể làm khó được bà ấy chứ?”

“Gia chủ có chỗ không biết, bệnh gia sư mắc phải, vô cùng cổ quái, lâu ngày không dứt, bởi vậy mới có câu bác sĩ chữa cho người nhưng không thể tự cho mình, lần này bệnh tình của gia sư đã vô cùng nghiêm trọng, không biết nên làm thế nào, Bích Trân mới dân sư muội đến đây nhà họ Dương, muốn cầu một loại thuốc, vì chữa bệnh cho gia sư, kính xin gia chủ ban thuốc!” Bích Trân nói xong, cúi mình vái chào thật sâu.

Thái độ vô cùng thành khẩn.

Không ít người lộ vẻ xúc động.

Vì sư phụ xin thuốc, không thể không nói Bích Trân cũng coi như một đồ đệ có hiếu.

“Một cô gái không tệ!” Dương Hồng Vũ cũng khen một tiếng, hỏi: “Cô muốn loại thuốc nào?”

“Hoa tuyệt mệnh!” Bích Trân vui mừng vội vàng nói: “Bệnh của sư phụ vãn bối, cần hoa tuyệt mệnh làm thuốc dẫn mới có thể trị hết! Kính xin gia chủ ban cho một đóa, ân Tình lần này, Diêu Kỳ cốc chúng tôi nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không dám quên!”

Lời cô ta vừa dứt mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Hồng Vũ.

Nếu như chỉ muốn một đóa hoa tuyệt mệnh, tuyệt đối không phải chuyện gì quá to táu Bọn họ đều biết nhà họ Dương có khoảng chừng một cả một vườn hoa tuyệt mệnh, hơn nữa đối với bọn họ việc trồng lại hoa không phải khó khăn gì, lấy một đóa hoa đổi cho Diêu Kỳ cốc một cái nhân tình, có thể nói là kiếm lời.

Dương Hồng Vũ đây nhất định sẽ đáp ứng, dù sao cũng không phải yêu cầu quá quắt gì, còn có thể trở thành ân nhân của người ta.

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Nếu là bọn họ bọn họ cũng sẽ đáp ứng!

Nhưng một giây sau, Dương Hồng Vũ nói một câu khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

“Cô định dùng cái gì để đổi hoa tuyệt mệnh?”

“Lấy cái gì để đổi?”

Bích Trân ngớ người không có kịp phản ứng.

Chỉ một đóa hoa mà thôi, Dương Hồng Vũ cũng không nỡ cho?

Lời này tột cùng là có ý gì? Cả nhà tải app truyện-hola về đọc tiếp khích lệ nhóm nhé!

Bích Trân cũng không rõ ràng, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Gia chủ Dương, ông… ông muốn tôi lấy vật gì để đổi?”

“Tôi chỉ có hứng thú với Lạc Linh Huyết của Diêu Kỳ cốc các người!” Dương Hồng Vũ dường như không chút do dự nói.

Một câu vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra… Dương Hồng Vũ muốn Lạc Linh Huyết…

Cả người Bích Trân choáng váng.

Các khách mời càng cảm thấy bất ngờ.

Dương Hồng Vũ như vậy cũng quá trực tiếp rồi?

Nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng thấy thoải mái.

Cái kia đù sao cũng là Lạc Linh Huyết, vật báu vô giá khiến vô số người thèm thuồng, Dương Hồng Vũ tất nhiên cũng muốn rồi.

Nhưng Dương Hồng Vũ cũng thật không nể mặt! Một đóa hoa tuyệt mệnh đối với nhà họ Dương mà nói tuyệt đối tính không là cái gì, Dương Hồng Vũ cho đù là đưa ra ngoài một trăm đóa cũng không có gì không cam tâm.

Nhưng một đóa hoa tuyệt mệnh này đối với Diêu Kỳ lão mà nói là bảo vật vô giá, là thuốc cứu mạng.

Trong lúc cấp thiết này còn đòi Diêu Kỳ cốc giao ra Lạc Linh Huyết mới cứu người, quả thực chính là nhân lúc cháy nhà đi hôi củal Bích Trân sững sờ tại chỗ, nửa ngày không tìm lại được giọng nói của mình.

“Cô gái, cô cảm thấy đề nghị này của tôi như thế nào?”

Dương Hồng Vũ liếc nhìn cô ta, mở miệng hỏi.

“Việc này…”

Bích Trân không biết phải nói tiếp như thế nào.

An Viện đứng ngôi không yên, hưng hăng đứng dậy tức giận chỉ trích: “Ngài Dương, sao ông có thể nào.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.