Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1814:




Chương 1814:

Cô gái mặc bộ đồ thoải mái, trang điểm khá thời thượng, lúc này đang cầm tách trà, ưu nhã thưởng thức.

Nhìn thì có vẻ như không hề để ý gì tới những chuyện đang xảy ra ở bên này, cũng không nghe thấy bên này có động tĩnh gì…

“Vị này, chính là cô hai của nhà họ Dương chúng tôi, Dương Vân Thu! Thứ không biết sống chết kia! Bây giờ đã biết cô chủ nhà chúng tôi là ai chưa?” Tên đàn ông lực lưỡng kia chỉ vào Lâm Dương mắng.

“Dương?”

Tạ Mã Chương hô hấp bỗng nhiên run rẩy.

Mấy người đều là sững sờ.

Ai có thể ngờ được, bọn họ lại đụng phải người nhà họ Dương ở đây…

Hơn nữa, còn là Dương Vân Thu, con gái thứ hai của gia chủ nhà họ Dương…

Lâm Dương nhìn về phía cô gái kia, thoáng dò xét.

Chỉ tiếc cô ta vẫn chỉ ngồi đó uống trà, nghịch điện thoại, căn bản cũng không phản ứng với những người này.

Cô ta cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ.

Dù sao đây là thành phố Nam Xuyên!

Là địa bàn của nhà họ Dương!

Chỉ cần là những người lăn lộn ở thành phố Nam Xuyên, có mấy người lại không phụ thuộc vào nhà họ Dương chứ?

Nhưng ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Dương sẽ bị tên tuổi của Dương Vân Thu làm cho sợ hãi tới mức chạy té khói, thì Lâm Dương lại nói: “Dương Vân Thu? Ngại quá, tôi chưa từng nghe qua tên người này! Cũng không biết các người là ai.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều bối rối.

Dương Vân Thu ngôi bên kia chơi điện thoại cũng không khỏi khẽ ngẩng đầu lên, thoáng kinh ngạc nhìn lướt qua Lâm Dương.

“Ranh con, mày… mày nói cái gì? Không biết cô chủ nhà bọn tao? Mày là đang xem thường nhà họ Dương sao?” Gã lực lưỡng hổn hển quát.

“Quá kiêu ngạo!”

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

“Đại ca, còn khách sáo với chúng làm gì?

Dạy cho chúng một trận rồi hãy nói!”

Những người nhà họ Dương còn lại cũng tức giận quát lên.

“Dạy một trận? Nó làm nhục chúng ta như thế, sao có thể dạy một trận là xong việc được? Nếu như chuyện này bị mọi người trong nhà biết, người phía trên trách phạt chúng ta làm việc không tốt, làm mất thể diện gia tộc, chúng ta phải ăn nói ra sao với gia tộc đây?”

“Vậy ý của đại ca là?”

“Bẻ gãy mỗi đứa một tay, sau đó ném ra ngoài!”

“bạt”

Mọi người nhếch miệng cười, nheo mắt tiến về phía Lâm Dương.

“Ranh con, đừng sợ, bọn tao đều là người luyện võ, thủ pháp rất tốt, mày sẽ không cảm thấy đau đớn lắm đâu. Nhịn một chút là qua thôi!”

Một người nhà họ Dương nhịn không được cười khẩy nói, sau đó muốn vươn tay †úm lấy bả vai Lâm Dương.

Nhưng lúc gã mới tới gần một chút.

Xoạt Một bóng người vọt nhanh vào khách sạn, ngay sau đó.

Bộp bộp!

Hai cái tát đột nhiên hung hăng đánh vào mặt tên người nhà họ Dương kia.

Tên kia xoay một vòng ngay tại chỗ, mắt nổi đom đóm, sau đó ngã lăn ra đất, ngất luôn.

“Hả?”

Những người còn lại đều hoảng hốt kêu lên.

Bên kia Dương Vân Thu cũng đặt chén trà xuống.

Mọi người nhìn lại, mới nhìn thấy, chẳng biết từ lúc nào đã có một người đàn ông trung niên mặc áo ngũ thân đứng trước mặt Lâm Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.