Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1807:




Chương 1807:

Lựa chọn tự sát!

Thế nhưng, hành động này không có tác dụng gì.

Cái chết của cô, không giải quyết được vấn đề gì!

Lâm Dương hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống lửa giận và oán hận trong lòng, ngồi xuống, mang kim bạc ra, châm cứu cho Tô Nhan.

“Lâm Dương, anh làm gì thế?” Tô Nhan có chút kháng cự.

“Câm miệng! Đừng nhúc nhích!” Lâm Dương lại khẽ quát.

Đã là không còn hờ hững như lúc trước, thay vào đó chính là tràn đầy nghiêm túc.

Tô Nhan sợ tới mức thân thể mềm mại khẽ run lên.

Cô chưa từng thấy Lâm Dương như vậy, cho nên cũng không dám động đậy.

Đã thấy Lâm Dương cẩn thận từng li từng tí cắm châm vào ngực của mình.

Động tác cực độ dịu dàng, giống như sợ hơi dùng sức một chút, sẽ khiến Tô Nhan khó chịu.

Một lát sau, anh rút kim châm cứu ra, nhìn mấy lần, lại nhìn lướt qua cổ tay và trán của Tô Nhan, sắc mặt càng khó coi hơn: “Anh… anh Lâm… cô Tô Nhan không sao chứ?” Thủy Bình Vân nơm nớp lo sợ hỏi.

“Chất độc này rất đặc thù! Lúc này hệ thống miễn dịch trên người cô đang suy giảm rất nhanh, không chỉ có thế, các chức năng của cơ thể cũng đang biến đổi, da đang bắt đầu mỏng đi với tốc độ nhanh chóng, hệ thống hô hấp, hệ tiêu hoá các loại cũng đang từng bước thoái hóa…”

“Hả? Đây… đây là có ý gì?” Thủy Bình Vân mở to hai mắt, khó hiểu hỏi.

“Nói đơn giản một chút, bây giờ Tô Nhan giống một món đồ mỹ nghệ càng ngày càng trân quý, không đụng được, không sờ được, đụng một cái mặc dù không vỡ, nhưng sẽ làm cơ thể của cô càng nhanh chóng yếu đi, lúc trước còn có thể miễn cưỡng coi là một món đồ mỹ nghệ gốm sứ, nhưng theo tốc độ thoái hóa của cô ấy, bây giờ, sợ là cô ấy đã sắp thành người giấy rồi.” Lâm Dương thấp giọng khàn khàn nói.

“Cái gì? Đây chẳng phải là đụng nhẹ là hỏng sao?” Thủy Bình Vân hoảng sợ biến sắc. Mới nhớ tới tổn thương trên tay Tô Nhan khi nãy.

Có lẽ là bởi vì Lâm Dương không biết rõ tình hình nên dùng lực hơi mạnh gây ra…

“Nếu không tiến hành trị liệu, cơ thể của cô ấy sẽ trực tiếp sụp đổ, mạch máu sẽ bị áp lực của dòng máu bên trong làm cho vỡ ra, nội tạng héo rút, xương cốt không thể chống đỡ được trọng lượng của cơ thể, lúc ấy, thần tiên cũng không cứu nổi…”

Thủy Bình Vân nghe xong, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Lâm Dương ngẩng đầu, nhìn Tô Nhan: ‘Tô Nhan, sao em lại phải uống loại thuốc độc này? Em có biết loại thuốc độc này có độc tính kinh khủng đến thế nào không?”

“Đương nhiên là… em biết độc này có độc tính như thế nào. Dù sao cái này cũng là để đối phó chủ tịch Lâm mà, chủ tịch Lâm có danh xưng thần y, độc bình thường căn bản không có tác dụng đối với bác sĩ Lâm, vì vậy em nghĩ hiệu quả của loại độc này chắc chắn sẽ rất đáng sợ, không ai có thể cứu… Lâm Dương, em cảm giác thời gian của mình không còn nhiều nữa, em muốn nhờ anh một chuyện, anh có thể giúp em không?”

Tô Nhan càng suy yếu, nói một câu cũng thở rất mệt mỏi, mà sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi, làn da cũng càng ngày càng trong suốt, trông rất đáng sợ.

“Bây giờ em đừng nói gì nữa hết, Thủy Bình Vân, cô lập tức đi chuẩn bị phòng vô khuẩn, mặt khác gọi những bác sĩ tốt nhất của học viện phái Nam Y đến họp! tôi muốn phân tích loại độc trên người Tô Nhan!”

Lâm Dương vừa thi châm cho Tô Nhan vừa nói.

“Vâng, anh Lâm!”

Thủy Bình Vân vội vàng gật đầu, quay người chạy ra ngoài.

“Lâm Dương, anh đừng lãng phí thời gian, độc này anh không giải được đâu, chủ tịch Lâm cũng không giải được, anh đừng mất công sức nữa!” Tô Nhan suy yếu nói.

“Không giải được? Đó cũng không phải là do người phụ nữ ngu xuẩn như em hại sao?

Nếu như em sớm chút nói ra cho anh nghe, thì sao lại biến thành như vậy? Nếu như em nói sớm, thì sao mọi chuyện lại đến mức không thể cứu vãn thế này? Em nghĩ mình có thể gánh được hết trách nhiệm hả? Em nghĩ em đứng ra gánh chịu tất cả cực khổ là đúng sao? Em sai rồi! Em quá sai rồi!”

Lâm Dương trừng mắt nhìn cô, trực tiếp lớn tiếng quở trách.

Tô Nhan trợn mắt há miệng.

Cho dù cô không nhìn thấy biểu cảm lúc này của Lâm Dương, có thể nội tâm của cô vẫn rung động rất mãnh liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.